– D–dạ. – Kaylin gật đầu đồng ý với anh.
Còn nghĩ rằng anh sẽ đi bằng đường chính, thật không ngờ anh lại kéo cô đi bằng đường cửa sổ. Nói cô bám chắc lấy mình, anh lại như đặc công đã được huấn luyện, bám vào lan can mà nhảy bật xuống. Kaylin sợ hãi nhắm tịt mắt lại. Độ cao này nếu người khác nhảy có lẽ gãy chân hay bị thương tích gì cũng nên. Anh lại tiếp đất an toàn, đặt Kaylin xuống thảm cỏ xanh mà vẻ mặt vẫn không hề biểu cảm. Người có biểu cảm ở đây lại là Kaylin, cô kinh hồn bạt vía sau khi ở trên lưng anh. Nếu biết anh chọn đi theo cách này thì cô sẽ không đồng ý với anh đi chơi như vậy đâu.
Zane dẫn cô đi chơi, vẻ mặt anh cũng không vui nhưng lại không khó chịu. Kaylin nghĩ rằng anh chỉ đang cố ép bản thân mình mà thôi. Đã qua hơn ba mươi phút mà anh chỉ nằm im trên thảm cỏ để Kaylin ngồi ngắm thành phố một mình. Kaylin cảm thấy như kiếp trước cô đã mắc nợ anh cái gì để kiếp này không thể buông anh ra được.
– Có thể… đi về được không ạ? – Cô im lặng rất lâu, khi này mới lên tiếng.
Nghe cô hỏi vậy thì Zane mới mở mắt nhìn cô. Ngồi dậy chú ý gương mặt cô một lượt. Lại cảm thấy chưa muốn về.
– Không thích chỗ này?
Kaylin vội lắc đầu:
– Không có.
Đột nhiên bị anh kéo xuống nằm, Kaylin căng thẳng không thể nghĩ nổi gì.
– Một lúc nữa đưa em về.
Nói xong còn gục vào vai cô để ngủ. Kaylin không hiểu nổi, cô cứng đờ không dám cử động. Cảm thấy như anh ngủ đi rồi cô mới thấy nhẹ nhõm. Nhưng lại cảm thấy nằm như anh cũng không tệ, là do thay đổi môi trường nên cô thấy ở đây thoải mái hơn sao? Bầu trờ sang thu thật sự mát mẻ. Cô thấy có rất nhiều ngôi sao, lại vô thức đếm những ngôi sao ở trên bầu trời. Đếm thế nào cũng không hết. Đã vậy còn hình dung ra được nhiều hình thù khác nhau.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh
2. Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây
3. Hoan Hoan Ái – Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong
4. Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!
=====================================
Ở dưới chân cầu, Kaylin nhìn ánh đèn từ các nhà cao ốc, lại nhìn các phương tiện đi lại. Cô đã nghĩ rất nhiều trước đây, luôn nghĩ chỉ cần một tháng Zane có thể cho cô ra ngoài một tiếng thôi cũng được. Nhưng cô không ở trong phòng thì cũng chỉ được phép di chuyển trong tòa lâu đài đó. Cô không đi hết nơi đó nhưng cô vẫn cảm thấy nó ngột ngạt không giống như ở ngoài này. Nếu như anh không bắt ép cô, chỉ cần cho cô khoảng thời gian nhỏ thôi, cô cần riêng tư một chút thôi nhưng đều không được đáp ứng. Nghĩ đến bây giờ, anh lại dẫn cô đi như vậy, thậm chí dù không thích nhưng anh vẫn đưa cô đi, biết là anh vì mục đích khác, cô vậy mà vẫn đồng ý đi theo anh.
– Xấu xa thật đấy… Nhưng lại không thể bỏ được… – Kaylin thở dài nói nhỏ.
Lại không ngờ bị Zane đè xuống, cô sợ hãi vì biết anh nghe được lời mình nói. Trong mắt tràn ngập nỗi sợ, cả người run lên, miệng rất muốn mở ra giải thích nhưng lại không nói được từ nào.
– Xấu đến mức nào? – Anh cúi xuống nói vào tai Kaylin.
Đôi mắt cô ngập đầy nước mắt, muốn trào ra ngoài đến nơi. Zane nhíu mày lại càng khiến cho cô sợ hơn.
– Lại định khóc? Tôi đã làm gì chưa?
Cô lắc đầu, định nói rồi nhưng lại không nói được. Thấy cô như vậy anh cũng không muốn làm khó. Để cô khóc xong lại sưng mắt nhìn còn khó chịu hơn.
Chạm bờ môi lên mắt cô khiến cho cô hoảng loạn không hiểu gì. Sao mà Zane cứ làm khó cho cô. Một phút trước còn sợ, phút sau lại trở nên mông lung nhìn anh.
– Tiếc là em phải sống với gã xấu xa này cả đời rồi. – Zane thấy cô ngây ngốc, trong phút chốc ánh mắt cũng cảm thấy không còn nặng nề như trước nữa.