Nguyệt Phong nghe cô nói vậy liền lạnh mặt: “Ta và ngài không thể đến với nhau đâu, không chú ý nữa là tốt rồi.”
Vân Yến: “…” Ai thèm có ý đó với ngươi?
“Dù sao cũng chúc ngươi và Thuần Nhã sẽ sớm đến với nhau.” Vân Yến mỉm cười.
“Thuần Nhã Thượng Thần?” Nguyệt Phong lẩm bẩm một lúc rồi nhàn nhạt đáp: “Hắn sắp kết hôn với công chúa tộc Long thần rồi.”
“À… chúc mừng ngươi đã độc thân hoàng kim.” Vân Yến mặt không đổi sắc tiếp tục chúc mừng.
“Ta và Thuần Nhã Thượng Tiên bất quá chỉ có một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, tình ý cũng chưa đậm sâu. Huống chi hắn là thần, ta chỉ là một kẻ còn chưa thành tiên, chúng ta vẫn chưa có gì với nhau cả.” Nguyệt Phong lạnh nhạt giải thích, ấy vậy mà trong mắt nàng ta có một tia không cam lòng.
Vân Yến nheo mắt, không cam lòng?
Nàng ta không cam lòng vì thứ gì?
Vì không thể đến được với Thuần Nhã hay là vì chưa kịp nói lời thương với Thuần Nhã?
Bất quá… cô cũng không thực sự hiểu tình ái nhân gian.
“Vậy, chúc ngươi một đời hạnh phúc an yên.” Vân Yến cong môi, đáy mắt ngập tràn ý cười.
Giọng nói của cô có mấy phần đùa giỡn, lại có phần không tùy ý, nhưng Nguyệt Phong vẫn nghe ra một ít chân thành, chỉ là cô giấu quá sâu cho nên nàng ta cũng không muốn vạch trần.
“Cảm tạ ngài, ta chúc ngài không cần giết Hòa Minh hòa thượng.” Nguyệt Phong lạnh lùng mỉm cười.
Vân Yến đen mặt, “Ngươi nên chúc tên hòa thượng kia không bị ta giết mới đúng.”
Thấy Vân Yến không vui, Nguyệt Phong liền bật cười.
Nhìn nụ cười của nàng ta khiến Vân Yến nhớ đến một câu: Băng sơn mỹ nhân vừa mỉm cười đã khiến băng tan chảy, không khí liền trở nên ấm áp như ngày xuân.
“Ta chúc ngài mãi mãi là chính mình. Không vì thị phi mà thay đổi bản tính, không bị hận thù ăn mòn tâm hồn, không để tâm trí bị mê hoặc bởi huyết tinh.”
Đấy là lời cuối cùng mà Nguyệt Phong nói với cô, bởi sau này cô cũng không còn gặp nàng ta một lần nào nữa.
Đoạn duyên phận ngắn ngủi này xem như đã chấm dứt.
_
Trên hành trình đi đến Phong Tinh, tất nhiên cô phải đi ngang qua rất nhiều thị trấn nhỏ, đôi lúc còn đi qua vài thành lớn.
Mà ở nơi nào có kẻ ác, nơi đó tất nhiên có chính nghĩa.
Vân Yến không hiểu tại sao một người đường đường là một kẻ ác chính nghĩa được mọi người tung hô (mắng chửi) như cô lại đi làm việc tốt.
Thiếu niên một thân tăng phục trắng sạch sẽ, cả người tỏa ra một loại khí chất thánh khiết mà bao dung, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng sẽ có người kính phục.
Giờ đây hắn lại nhìn về phía Vân Yến, môi mỏng cong lên, đàng hoàng tốt đẹp kêu một tiếng: “Thí chủ.”
Vân Yến lại dùng thêm chút sức đạp tên ma tu dưới chân mình, miễn cưỡng kéo khóe miệng thành một nụ cười thoải mái, đáp.
“Ờ.”
“Ngài thật sự là một người tốt!” Khải Đồ cảm thán, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Ngươi vui là tốt rồi.” Vân Yến đáp.
Chờ tên ma tu dưới chân mình ngất đi, Vân Yến như thường lệ trói hắn ta lại, ném sang cho đám người đang quay quanh mình.
Xong việc Vân Yến liền kéo Khải Đồ đi, không chờ dân làng cảm ơn hay trả ơn gì cả.
Sau khi đến một đoạn đường vắng ngươi, Vân Yến liền quay người lại nhìn Khải Đồ.
“Yên phận trong ba ngày này đi, sắp đến Phong Tinh rồi.” Cô ninh mày, nghiêm khắc dạy dỗ.
“Tiểu tăng tất nhiên sẽ yên phận nhưng khi nhìn thấy chúng sinh chịu khổ, tiểu tăng không thể kìm được cảm xúc.” Khải Đồ đáng thương nói, đôi mắt trong vắt như nước lấp lánh như sắp khóc đến nơi.
Bất quá Vân Yến không cần nhìn đã biết Khải Đồ đang chơi chiêu ăn vạ với cô.
Bởi vì suốt một tháng trời đi cùng nhau, Khải Đồ liên tục tìm mấy tên người xấu để Vân Yến giải quyết, sau khi cô giải quyết xong còn rất có tâm khen ngợi.
Còn khi cô không chịu làm, hắn kiên quyết ở lại đó cho tới cô chịu giải quyết. Thời gian đến Phong Tinh vì thế mà bị kéo dài, từ hai tuần đến hơn một tháng.
Lúc ấy Vân Yến muốn điên vì Khải Đồ luôn rồi, nhưng rồi cũng quen.
Bất quá chỉ còn ba ngày là cô có thể đạp hắn mà đi, đột nhiên có chút xúc động là sao nhỉ?
“Vậy sao ngươi không tự ra tay đi?” Bà đây là mẹ ngươi chắc?
Vân Yến co rút khóe miệng, không nhịn được sự ngứa ngáy ở bàn tay.
Ngươi trả lời không đúng ý, bà đây liền đập chết ngươi.
“Thí chủ tài hoa đầy mình, tất nhiên là sẽ giỏi giải quyết hơn ta rồi. Hơn nữa, ngài là một người tốt, mấy việc này không phải là ngài nên làm hay sao?” Khải Đồ nghiêm túc đáp.
Vân Yến: Được rồi, ngoài ăn vạ và nịnh bợ, ngươi còn chiêu gì hãy ra hết đi.
Thấy Vân Yến không đáp mà lạnh mặt nhìn hắn, Khải Đồ suy nghĩ một chút sau đó nói thêm: “Ta tin tưởng ngài!”
Rốt cuộc là Vân Yến không nhịn nổi nữa mà đánh Khải Đồ một cái, bất quá cô còn chưa kịp dùng hết sức lực, hắn đã ngất đi.
Đến ngày hôm sau khi tỉnh lại, Khải Đồ liền thấy Vân Yến chính trực giải thích: “Hôm qua có dừa rơi xuống, tình cờ rơi trúng đầu ngươi.”
Nghe vậy, Khải Đồ cũng không truy cứu nữa, đáy mắt hắn xẹt qua một tia sáng rồi lại lặng lẽ mất đi.