Huyết Yêu, cũng chỉ có ở trước mặt Đông Phương Hạ mới thể hiện vẻ hiền lành, trong thế giới ngầm, mọi người chỉ biết đến sự tồn tại của Huyết Yêu, nhưng không biết cô ấy là ai? Là đàn ông hay phụ nữ? Những đại lão bang phái lớn và nhân vật quyền thế biết một chút thông tin, cũng chưa từng nhìn thấy mặt mũi thật của Huyết Yêu!
Mỗi lần ra tay, Huyết Yêu sẽ không để lại bất kỳ ai sống sót, hơn nữa còn có mảnh vài che dung mạo của mình! Hàng tung của cô ấy phiêu du bất định, đã biến mất mấy năm trong thế giới ngầm. Có thể nói, cô ấy là người trong truyền thuyết.
Đông Phương Hạ ngước mắt ngắm bầu trời đêm, ánh trăng mệt mỏi đã hoàn toàn trốn trong tầng mây nghi ngơi, chỉ để lại mấy ngôi sao giống như đang canh gác. Đông Phương Hạ thở một hơi nóng, thu lại ánh mắt nhìn về hướng Trương Vũ Trạch ngồi, sau đó, cũng đi về phía công xưởng bỏ hoang.
Tuy thân thủ của Huyết Lang không bằng Huyết Yêu, nhưng động tác và tốc độ không hề chậm, dưới bầu trời sao, một bóng hình qua lại như con thoi trong rừng cây, nhảy vào công xưởng bỏ hoang nhanh như điện giật, phía sau anh, tiếng gió vù vù!
Tuy chân anh không nói được là Đạp Tuyết Vô Ngân, nhưng là lướt bay trên thảm cỏ, dấu chân của Huyết Lang, không để những thực vật dưới mặt đất ẩm ướt chịu chút tổn thương.
Công xưởng này có lẽ bị bỏ hoang nhiều năm, khắp nơi đều vô cùng lụp xụp, lớp bụi trên bức tường cũng tích lại rất nhiều! Ánh đèn vô cùng mờ tối.
Bước chân của Đông Phương Hạ rất nhẹ, rất nhẹ! Nhảy lên nóc cửa sổ của nhà kho, thò đầu ra, thận trọng nhìn vào giữa nhà kho! Vì có một khoảng cách nhất định, lại thêm ánh sáng không tốt lắm, Đông Phương Hạ không hoàn toàn nghe rõ phía dưới đang nói gì, cũng không nhìn rõ khuôn mặt của người phía dưới.
Nhà kho này, rộng mấy trăm mét! Những đồ vật trên mặt đất, đặt bày tùy tiện và lộn xộn. Thoáng chốc, Đông Phương Hạ nhìn sang một bên của nhà kho, có mười mấy chiếc thùng gỗ lớn, có lẽ là đạn dược và heroin!
Đám người lùn của Yamaguchi-gumi, bên hông không những có đao võ sĩ, trong tay còn cầm mấy khẩu súng trường! Người của Tào Bang cũng không ngoại lệ, hiển nhiên rất cẩn thận trong giao dịch lần này!
Theo thói quen, hai bên giao dịch đều phải kiểm hàng trước, kiểm tra, chắc chắn không có sai sót gì rồi tiến hành giao dịch!
Bên trên nhà kho có mấy cái cửa sổ, Đông Phương Hạ nhàn nhã ngồi bên trên, người phía dưới không nhìn thấy anh, quá sơ suất! Đông Phương Hạ đảo nhìn một lượt, khi nhìn thấy đám Tiểu Lâm, Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ đã vào vị trí, lần lượt mai phục, nụ cười trên khóe miệng của Đông Phương Hạ Vô cùng rõ ràng!
Yamaguchi-gumi và Tào Bang tiến hành giao dịch của chúng, Tiểu Lâm giống như Đông Phương Hạ, không có chút gấp gáp! Đột nhiên, phía dưới có âm thanh vang động, Đông Phương Hạ liền dồn ánh mắt xuống.
Người của Tào Bang mở toàn bộ mấy chục chiến thùng lớn, lần này, Đông Phương Hạ cũng phải hít khí lạnh! Mẹ kiếp, Tào Bang kiếm nhiều vũ khí như vậy, có ba thùng là súng ống đạn dược, có lẽ cũng mấy ngàn đô! Cũng là con số không nhỏ.
Hồi lâu, khi giao dịch của Yamaguchi-gumi và Tào Bang đến giai đoạn cuối cùng, Đông Phương Hạ bỗng cảm thấy bầu không khí không đúng, hình như có chuyện sắp xảy ra!
Quả nhiên, khi Yamaguchi-gumi đang kiếm tiền, người của Tào Bang lại đánh lén sau lưng, tiếng kêu thảm thiết, một loạt tiếng súng phá vỡ sự yên tĩnh của nhà kho, tiếng súng “bằng bằng bằng” giống như u linh đoạt mạng, tuy người của Yamaguchi-gumi rất cẩn thận, cũng đề phòng, nhưng vẫn không ngờ Tào Bang lại…