Bọn Miêu Nghị thấy tình cảnh này chỉ có thể lắc lắc đầu, không hiểu tại sao trong đám tu sĩ xuất hiện một kẻ kỳ quặc như vậy.
Cảnh náo nhiệt như vậy khiến cho Miêu Nghị tựa mạn thuyền ngắm nhìn cũng không khỏi không khen một tiếng:
– Thật là phồn hoa vô cùng.
Thuyền thuận dòng sông tiến vào Ngọc Hồ, mặt sông đột nhiên trở nên rộng rãi vô cùng, trên mặt hồ không biết có bao nhiêu thuyền hoa lớn nhỏ khắp gần xa, soi bóng xuống mặt hồ giống như bầu trời đầy sao, đua nhau khoe sáng với vầng trăng trên cao, khiến cho người ta cảm thấy tâm thần sảng khoái.
Thuyền hoa thỉnh thoảng chạy lướt ngang qua vang lên tiếng đàn sáo, oanh ca yến vũ không ngừng. Đó là thuyền lớn thanh lâu hay dùng, còn lớn hơn cả loại thuyền dùng chở khách mà bọn Miêu Nghị đang ngồi.
Theo Lâm Bình Bình nói, vị trí cuộc tranh tài hoa khôi kỹ nữ được tổ chức ở trung tâm của Ngọc Hồ. Sẽ có một chiếc lâu thuyền rất lớn neo ở đó, hiện tại còn cách nơi ấy cũng không xa.
Một chiếc thuyền hoa cỡ trung lớn gấp mấy lần thuyền bọn Miêu Nghị đang ngồi từ phía trước chạy tới. Lụa trắng che phủ bốn bề bay phất phới theo gió đêm, bên trong thấp thoáng thấy một chiếc giường rất lớn, có một nam tử đầu cài trâm xanh, thân mặc trường sam bằng vải đang ngồi xếp bằng trên đó.
Ú… ú… ú…
Một nữ tử vóc người hấp dẫn đang ngồi tựa vào đùi y, một ống tiêu vàng loang lổ bạc đặt trên môi nàng, ngón tay bấm các lỗ tiêu thoăn thoắt. Tiếng tiêu du dương lộ ra vẻ chơi vơi tang thương, khiến cho tâm thần người nghe lâng lâng ngây ngất, hoàn toàn khác với tiếng oanh ca yến vũ trên những chiếc thuyền hoa khác.
Nữ tử nhắm mắt thổi tiêu có làn da trắng như tuyết, đôi ngực tròn căng để lộ ra gần nửa, mặc trường quần màu vàng sáng, dài phủ xuống đất một đoạn, được xẻ tà tới ngang hông, thấp thoáng lộ ra đôi chân thon thả dài như ngọc khiến cho người ta cảm thấy trào máu mũi. Tóc xanh nàng xõa dài như thác đổ, dáng vẻ chuyên chú thổi tiêu vô cùng xinh đẹp làm nam tử kia ngây người ra nhìn ngắm hết sức say mê.
Nam tử đưa tay vào trong bát vàng đặt bên cạnh lấy một miếng băng ra, nhẹ nhàng xoa lên bộ ngực trắng như tuyết của nữ tử, để lại vết nước, nữ tử đang nhắm mắt thổi tiêu khẽ nhếch môi cười.
Bị tiếng tiêu không linh uyển chuyển kia hấp dẫn, bọn Miêu Nghị không nhịn được nhìn chăm chú. Trong lúc lụa trắng che phủ bốn bề bị gió thổi tung, vừa nhìn thấy mặt nam tử kia, Miêu Nghị không nhịn được sửng sốt, Tiếu Ất Chủ!
Nam nhân đang ôm ấp nữ tử quyến rũ trên thuyền kia lại là vị Đại ca kết bái Tiếu Ất Chủ của hắn, nhưng vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?! Miêu Nghị còn cho là mình nhìn lầm rồi, lập tức lắc mình đến mũi thuyền kêu một tiếng:
– Tiếu Đại ca!
Bên trong thuyền bọn La Song Phi kinh ngạc, hắn còn có người quen ở đây sao?
Hai chiếc thuyền cơ hồ đã lướt qua nhau, Tiếu Ất Chủ nghe được thanh âm quen thuộc, theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn, thấy Miêu Nghị đứng thẳng ở mũi thuyền, không nhịn được môi giật giật vài cái, lại nhanh chóng quay đầu làm như không nhìn thấy.
Vị Tiếu Ất Chủ này dĩ nhiên là điện chủ Trấn Ất điện Hoắc Lăng Tiêu, y có chút buồn bực, tại sao lại gặp tiểu tử này ở chỗ này, một mã thừa Đông Lai động chạy loạn khắp nơi làm gì?
Y quay đầu lại như vậy làm cho Miêu Nghị nhìn thấy rõ ràng đúng là y.
Tiếng tiêu du dương chợt ngừng lại, nữ nhân tựa vào đùi Hoắc Lăng Tiêu khẽ hé mắt ra nhìn, lạnh nhạt hỏi:
– Nếu đã là người quen, vì sao không chào hỏi?
Trong giọng nói uể oải của nàng toát ra vẻ không cho phép nghi ngờ, vừa nói xong, tiếng tiêu lại dìu dặt vang lên.
Hoắc Lăng Tiêu hơi kinh hãi, không nghĩ tới một chút dị động liền bị nàng phát giác ra đầu mối, cười nói:
– Có lẽ là nhận lầm người.
Nữ tử nhắm mắt thổi tiêu tiếp tục chìm đắm trong tiếng tiêu của mình, dường như không để ý tới chuyện gì khác.