Vì vậy, Khởi Tố hoàn toàn sẽ không coi trọng lời nói của Lâm Dương.
Bởi vì Lâm Dương hiện tại đối với bà ta mà nói, chính là sự tồn tại minh bạch.
“Lúc đầu, Lạc Bắc Minh muốn gả Lạc Thiên cho người của Nam Phái chúng tôi. Thực ra cũng là một loại thâm nhập, dã tâm của Cổ Phái rất lớn. Nó không tách biệt với thế giới bên ngoài như Án Phái. Cậu Lâm, nếu như cậu muốn làm cái gì với Cổ Phái, tôi khuyên cậu vẫn nên cân nhắc thật kỹ càng, đây không phải là thế lực bình thường!” Hùng Trường Bạch khuyên nhủ nói.
“Tôi biết, nói như vậy, căn bản không thể sử dụng lực lượng của Huyền Y Phái… nhưng tôi có một người bắt buộc phải cứu! Lập tức sắp xếp người cho tôi, tôi muốn ngày mai sẽ tới Cổ Phái một chuyến!” Lâm Dương nói.
“Cậu Lâm, cậu đừng làm loạn, Cổ Phái cũng không phải người tốt đẹp gì, bọn họ có thể giết người!” Hùng Trường Bạch lo lắng.
“Thế nào? Ông cho rằng tôi không thể giết người sao?”
Lâm Dương cười nhẹ nói.
Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Lâm Dương ánh lên tia nhiệt, Hùng Trường Bạch thở dài một hơi, lắc đầu: “Bỏ đi, cậu Lâm, nếu đã như vậy, vậy thì tôi sẽ cho người sắp xếp một chút đi, lần này…tôi cùng đi”
Trêи danh nghĩa, Lâm Dương là sư phụ của ông ta, ông ta dù không tôn trọng như thế nào, nhưng con người này của ông ta rất xem trọng y thuật.
Y thuật của Lâm Dương hơn hẳn ông ta.
“Không cần đâu, lần này tôi sẽ đi một mình.”
“Cậu chỉ có một mình, e rằng rất khó để vào cổng của Sùng Tông Giáo, hơn nữa nêu như cậu chỉ đơn thuần là đi cứu người, tôi nghĩ không nên đi ngang nhiên như vậy, nếu không ngược lại sẽ tự chuốc lấy thất bại.” Hùng Trường Bạch nói.
Lâm Dương sờ sờ cằm, gật đầu nói: “Nói cũng đúng, hôm nay tôi ngang nhiên đi cứu người, kết quả thất bại rồi.”
Với tính cách của Lạc Thiên, nếu như biết được Lâm Dương lại giết đến cửa một lần nữa, 100% sẽ ép đuổi Lâm Dương đi.
Anh không muốn để sự hối hận của ngày hôm nay lặp lại.
“Nhưng có cách gì tốt không?” Lâm Dương hỏi.
“Nam phái mặc dù không còn, nhưng có Huyền Y Phái ở đây. Mạng lười quan hệ mà chúng ta tích lũy trước đây vẫn còn. Tôi nhớ trước đây đã từng giúp quán chủ của một võ quán khám bệnh. Người của võ quán đó vẫn còn nợ tôi ân tình. Tối mai, hình như là ngày cưới của Văn Hải, con trai của một giáo chủ của Sùng Tông giáo, vị quán chủ của võ quán này đức cao vọng trọng, cũng nhận được lời mời. Tôi gọi điện thoại cho ông ta rồi cậu cùng ông ta tiến vào. ” Hùng Trường Bạch nói.
“Được, nhưng mà cần phải giữ bí mật về thân phận của tôi. Lần này tôi đi cứu người. Trước khi tôi ra tay, vẫn không muốn quá đề cao.”
Lâm Dương nói.
“Yên tâm đi, cậu Lâm!”
Hùng Trường Bạch ngay lập tức lấy điện thoại ra thu xếp.
Khoảng hai giờ sau, một chiếc xe dừng lại trước cửa của Học viện y thuật Huyền Y Phái.
“Cậu Lâm, đi đường thuận gió!” Hùng Trường Bạch đích thân tiễn anh đi.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ quay lại sớm thôi. Giang Thành ở bên này cùng với Cung Hoan Vân để ý một chút, có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
“Được!”