Ôn Hủ Hủ cảm thấy biên tập viên này nhất định là đang nói đùa, cô lại giải thích thêm: “Có phải bạn nhầm rồi không? Tôi là tác giả của 《Hình xăm》 năm năm trước.”
Biên tập: “Đúng vậy, tiêu đề của ấn phẩm bây giờ không phải là《Hình xăm trong trái tìm của em》 sao?”
Sau đó biên tập viên gửi một đường link liên kết sách tới.
Chết tiệt!
Ôn Hủ Hủ không tin vào mắt mình.
Tại sao lại như vậy?
Đây rõ ràng là sách của cô, tại sao đột nhiên lại bị xuất bản? Sao cô hoàn toàn không biết?
Đầu óc cô bắt đầu có chút loạn. Trong lúc nhất thời cô không biết nên đi đâu để giải quyết chuyện này. Vừa vặn đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
“A lô?”
“Có phải bác sĩ Nancy không?”
“Tôi đây, bạn là ai?”
“Xin chào, chúng tôi là người của bệnh viện thành phố. Sơ yếu lý lịch bạn gửi cho chúng tôi đã nhận được và hồ sơ của bạn rất phù hợp với yêu cầu của bệnh viện chúng tôi. Bạn có tiện tới đây phỏng vấn không?”
“Hả?”
Phỏng vấn?
Đầu óc Ôn Hủ Hủ đang rối bời, suýt chút nữa không nhớ mình đã nộp hồ sơ xin việc.
Cho đến cuộc điện thoại này, nhân viên bệnh viện mới nhẹ nhàng nhắc nhở cô: “Bác sĩ Nancy, khi nào thì bạn qua? Chủ nhiệm khoa của chúng tôi có thể trực tiếp nói chuyện với bạn.”
“……”
Đây thật đúng là sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, vừa rồi còn tuyệt vọng không biết làm sao thì từ trên trời rơi xuống một tin tốt như vậy.
Quên đi, tuy rằng đây không phải công việc mình muốn, nhưng vì con gái, cô vẫn chọn đi làm trước.