Đúng lúc này, Lý Diễm ở sau bỗng dưng giận dữ quát lên: “Đều dừng tay hết cho ta!”
Lão gia đã đến, tất cả các nha hoàn ma ma đều hoảng quá dừng tay,chỉ có mỗi Tôn Trương nho nhân hai người vẫn đang quấn lấy nhau cướp giật vòng mã não. Lý Diễm xông lên kéo thẳng hai họ nàng ra. Hai người vừa đứng dậy đã cùng òa vào lòng hắn khóc thét lên.
Hắn thấy hai nàng đều đầu tóc rối bù, mặt mày lấm lem, trên mặt trên tay nơi tím nơi bầm, cũng khó nói rốt cuộc ai đã bắt nạt ai. Hắn vừa giận lại vừa sót, giận dữ nói: “Các nàng nói đi, rốt cuộc vì gì mà đánh nhau?”
Hai nho nhân khóc bù lu bù loa, hai vai rung rung, Tôn nho nhân còn nghẹn ngào: “Lão gia bất công, cho ả ta vòng tay mà không cho thiếp.”
Trương nho nhân cũng không thua phần,cũng tranh nói: “Tối qua lão gia nói sẽ qua phòng thiếp, thế cớ sao lão gia lại không đến?”
Lý Diễm thấy các nàng chỉ vì việc bé tèo teo mà đánh nhau, bỗng chốc dở khóc dở cười. Hai nho nhân này của hắn đều được sủng ái cực kỳ, cũng không nỡ mắng mỏ gì, liền dỗ dành: “Ta biết rồi, sau này ta sẽ công bằng hơn, nhưng các nàng cũng không được đánh nhau nữa, đứng để ta khó xử, hiểu chứ?”
Hai nàng cùng gật gật đầu nhận lời. Lý Diễm thấy hai nàng đều áo quần xộc xệch, trông rất ư tội nghiệp, hắn bèn nói: “Hai nàng mau vào chinh trang lại đi, ta còn có việc quan trọng phải ra ngoài, tối nay về rồi tìm các nàng nói chuyện sau.”
Thấy sắc trời đã không còn sớm, hắn vội dỗ dành cho hai nàng yên chuyện xong, vội vã rời phủ.
Tối qua hắn nhận được tin tức từ Dương Quốc Trung,hôm nay là ngày phụ hoàng hồi cung. Hắn phải đến Lệ Sơn nghênh giá, phải làm tốt khâu chuẩn bị này. Hắn dẫn theo vài chục người tùy tùng phóng khỏi thành, đi về hướng Lệ Sơn.
Vì Lý Khánh An đến nên Lý Long Cơ không thể không trở lại Trường An sớm hơn. Ngay ngày hôm sau tiếp kiến Lý Khánh An tại Hoa Thanh Cung, hắn đã khởi giá về Trường An, nên nói đây là một quyết định bất ngờ.
Để dỗ dành Lý Khánh An và An Tây quân, Lý Long Cơ không thể không hi sinh nhượng bộ, hơi gấp rút trở lại Trường An.May mà Lệ Sơn cách Trường An không xa, chỉ nửa ngày đã có thể đến nơi. Mới sáng sớm, chiếc xe hoàng gia của Lý Long Cơ cùng vài ngang tùy tùng đã rầm rang xuất phát trở về Kinh thành, những người còn lại thì ở lại Hoa Thanh cung vận chuyển đồ đạc.
Ba trăm thân binh của Lý Khánh an toàn thân vũ trang hộ tống gần xe. Đây cũng xem như là một vinh dự mà Lý Long Cơ ban cho An Tây quân.Người có thể cầm vũ khi đi gần xung quanh người, ngoài quân Vũ Lâm ra, thì chưa đội quân nào được phép.
Lý Khánh An tối qua ngủ không ngon lắm, vài tên cung nữ hầu hạ đứng cạnh hắn cả đếm, hắn khó mà quen với kiểu hầu hạ quá chiếu cố này. Cả đệm ngủ hắn cũng chả quen, vừa dày vừa mềm, nóng quá hắn chả tài nào chợp mắt nổi. Hắn cứ thao thức cả đêm nghĩ linh tinh, mãi gần canh ba mới mơ hồ vào giấc.
Dù ngủ không tốt, nhưng hắn vẫn tinh thần sảng khoái đi bên cạnh xe hoàng gia. Hắn cũng thay quân phục, lưng dắt chéo cung tiễn, lưng đeo hoành đao. Chiếc ao giáp của hắn và tướng sĩ thủ hạ sau nhiều năm dãi nắng dầm sương đã không còn vẻ bóng loáng ban đầu, thậm chí nhìn hơi cũ cũ, hoàn toàn khác hẳn so với Vũ Lâm quân.Trên người bọn họ ai nấy có toát một luồng sát khí khiến Vũ Lâm quân xung quanh không dám đến gầy, phảng phất như đám thứ dữ trong ràng, đặt giữa đám gia súc nuôi trong nhà, dù gầy gộc nhỏ thó chăng nữa, thì tính khát máu của nó vẫn hơn hẳn.
Lý Long Cơ ngồi trên long giá của mình, người nheo mình nhìn Lý Khánh An và thân vệ của hắn mà tâm trạng phức tạp. Sát khí trên người quân An Tây khiến người bất an, trong lòng không khỏi âm thầm so sánh. Nếu ba trăm thân binh của Lý Khánh An mà đọ sức cùng ba ngàn Vũ Lâm quân kia trên cương trường, kết quả sẽ thế nào đây? Kết quả hiển nhiên là khiến Lý Long Cơ ảo não, rất có khả năng ba ngàn Vũ Lâm quân của người sẽ bị đánh bại. Lý do rất đơn giản, những Vũ Lâm quân này đều là tông thất của cao môn đại hộ trong Trường An, ngoại hình tuy rất ưu tú, nhưng binh khí của họ lại chưa bao giờ gặp máu. Nếu đối diện với máu tươi và cái chết, bọn họ liệu dám can đảm liều mình xông lên?
Người không có câu trả lời, và không khỏi nhớ lại mấy tháng trước Dương Quốc Trung đã khuyên gián, binh lực Lý Khánh An sở hữu đã quá nhiều, đã vượt khỏi bất kỳ tiết độ sứ nào.Giờ nhìn nhưng thân binh mãnh tướng của hắn, trong lòng Lý Long Cơ không khỏi cảnh giác. Nếu mười vạn đại quân của hắn đều giống như những kỵ binh trước mắt này, vậy ai ở Đại Đường còn chống đỡ nổi?
Ánh mắt của người lại đặt lên mình Lý Khánh An. Có thể nói tên tướng soái trẻ tuổi này khiến người khá yên tâm. Từ năm Thiên Bảo thứ sáu, trận chiến Tiểu Bột Luật phất lên, chỉ trong vòng bốn năm ngắn ngủi mà trở thành chư hầu một phương, tốc độ thăng quan của hắn khiến tất cả các đại lại biên cương không ai theo kịp. Văn võ cả triều chỉ có mỗi Dương Quốc Trung là có thể so với hắn. Năm xưa nếu phải chính người đã muốn dìu dắt Lý Khánh An để cân bằng quyền lực của Dương Quốc Trung, đế còn có thể thành nhân tài phò tá người nối ngôi Đại Đường sau này sao?
Tuy quân An Tây quá mạnh khiến Lý Long Cơ bất an, nhưng chủ soái Lý Khánh An của quân An Tây lại làm mờ đi bất an trong lòng người.Nếu nói Lý Khánh An có gì khiến hắn bất mãn, đó chính là hắn quá trung thành với thái tử trước Lý Hanh.Nhưng thời gian qua đi, mối hận trong lòng của Lý Long Cơ với Lý Hanh của nhạt dần, lòng trung thành lại trở thành một ưu điểm, chí ít đủ khiến người tin rằng Lý Khánh An không có ý muốn mưu phản. Trong triều cục hỗn loạn như hiện nay, người vẫn có thể một lòng một dạ trung thành hình như không nhiều. Nghe nói cả Trần Hi Liệt còn phản bội cả Lý Lâm Phồ cơ mà!
Nghĩ đến triều cục hỗn loạn, Lý Long Cơ lại thấy đau đầu. Người cũng cảm thấy mình ngày càng không còn sức lực xử trí những mối quan hệ móc xích,phức tạp đan xen này. Không lẽ mình đã thực sự đến hồi đại hạn ư?
Dù người không muốn thừa nhận mình đã già, nhưng những thay đồi về mặt sinh lý khiến người không thể không anh hùng khí đoản. Người bất giác lại liếc sang Dương quý phi đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh mà không khỏi lặng lẽ thờ dài.
Lúc này, xa xa có một hoạn quan chạy đến bẩm báo: “Điện hạ, Lệ vương điện hạ đến nghênh tiếp phía trước, người còn khắc ý mang đưa đến thỉnh an điện hạ.”
Lý Long Cơ thừ người, sao hắn biết người hôm nay hồi Kinh?
“Tuyên hắn đến đây!”
Cả đoàn người dừng lại, Lý Khánh An đứng cách long giá chừng ba mươi bước. Hắn dừng chiến mã lại, quan sát tứ phía. Nơi đây là quan lộ, đoàn người đang đi trên một ngọn đồi nhỏ. Quan lộ rộng rãi, Vũ Lâm quân và Kinh Triệu phủ nha dịch đã cho dọn đường trước, trên lộ không có người qua lại, hai bên lộ là rừng cây um tùm kéo dài. Lý Khánh An xuất thân Xích hầu, con đường này khiến hắn có cảm giác bất an. Xe cộ không nên dừng lại ở những nơi thế này.
Hơn nữa Vũ Lâm quân phòng bị xung quanh tinh thần cũng không mấy tập trung, ai nấy đều dừng ngựa chờ đợi,cũng không đi tuần tra xung quanh. Bìa rừng gần nhất chỉ cách quan lộ không đến sáu mươi bước, đều nằm trong phạm vi nỏ tiễn, nếu thích khách mai phục nơi này thì sẽ vô cùng có lợi, nhưng Vũ Lâm quân hình như đều không ý thức được điều này. Lý Khánh An quay đầu lại tìm Trưởng Tôn Toàn Thụy, hắn muốn nhắc nhở Trưởng Tôn Trường Tụy nên chú ý điếm này. Không ngờ, vừa quay đầu, lại bắt gặp ngay ánh mắt của Bùi Hiểu đang nhìn mình. Hắn giờ đã thay chiến giáp của quân An Tây đi cạnh bên đoàn quân của mình, ý chỉ của Lý Long Cơ bất khả kháng, mà Dương Quốc Trung lại không có mặt, hắn cũng không có chốn nào mà kêu
Ánh mắt bất mãn của Bùi Hiểu cắt ngang suy nghĩ của Lý Khánh An. Lý Khánh An nhìn hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Người này hắn lấy chắc rồi, dù cho Dương Quốc Trung cầu tình thế nào, hắn cũng không nhượng bộ!
Một chốc sau, Lệ vương Lý Diễm được dẫn đến trước long giá, hắn cung kính khấu đầu nói: “Cung nghênh phụ vương hồi Kinh!”
“Sao con lại biết hôm nay trẫm hồi Kinh?”
“Hồi bẩm phụ hoàng,nhi thần chuẩn bị đi cung suối nước nóng thinh an phụ hoàng, giữa đường lại nghe nói phụ hoàng đương hồi Kinh.”
Lý Long Cơ gật gật đầu: “Con ta có lòng hiếu thảo như thế, mau đứng dậy! Hãy cùng hồi Kinh với trẫm!”
Lý Diễm vừa đứng dậy, thì trong tích tắc ấy, một cây tiễn như sấm chớp phóng đến cẩm ngay vào bả vai hắn.
Lý Diễm rú lên một tiếng thảm thiết té nhào xuống đất. Vũ Lâm quân bỗng chốc đại loạn, lập tức ùa đến bên long giá. Bọn cung nữ cũng thét ré lên, hỗn loạn tứ toán.
Lý Khánh An giật mình, hắn quay đầu nhìn về hướng đến của tiễn, chỉ thấy hai người mặc áo xám trốn nhanh ra những lùm cây to, phóng thẳng vào rừng.
Nhanh như sóc, hắn vội rút cung đặt tiễn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng của một tên người áo xám. Ngay thời điểm trước lúc bóng hình hắn biến mất ẩn mình vào ràng, Lý Khánh An đã xuất tiễn. Tiễn bay thần tốc phóng thẳng về phía người áo xám đã biến trong ràng, chỉ nghe một tiếng thét thảm thiết rú lên từ trong ràng vọng ra.
Vũ Lâm quân giờ mới bừng tĩnh, lập tức cho hô hào đuổi theo vào ràng.
Lý Long Cơ vừa kinh vừa nộ, người toàn thân rung rẩy, giọng rung rưng hô to: “Có thích khách!”
Dương quý phi cũng sắt mặt trắng bệch té nhào trong long giá, kêu thé lên: “Mau đến cứu giá!”
Lúc này Lý Khánh An phóng ngựa đến, nghiêm giọng quát: “Tất cả các ngươi không được hoảng loạn, Vũ Lâm quân lập tức tạo bức tường người, bảo vệ Thánh thượng.”
Xong hắn lại quay sang nói với hoạn quan và cung nữ xung quanh Lý Long Cơ: “Hãy mau đưa Thánh thượng vào trong, không được lộ diện.”
Được Lý Khánh An chỉ huy,Vũ Lâm quân lập tức xếp thành tường người, dùng những tấm khiêng khổng lồ vây long giá lại. Hoạn quan va cung nữ trong long giá kinh hoảng cũng dần hoàn thần lại, vội dìu Thánh thượng và quý phi vào trong.
Lý Khánh An trở mình nhảy xuống ngựa bước nhanh đến bên Lý Diễm. Hắn đã một mắt nhìn ra đấy là cây tiễn độc, trên tiễn còn phảng phất óng ánh màu xanh biếc, là một cây tiễn có tẩm thuốc. Hắn đi lên đờ Lý Diễm dậy, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, thần sắc đau khổ, biết là thuốc độc đã phát tác. Khánh An bèn xé toạt áo hắn ra. Tiễn cẩm ngay trên bả vai phải của hắn, chỗ thương giờ đã một màu đen bầm.
Lý Khánh An dùng hết sức rút tiễn ra, lại dùng đoản đao cắt đi vùng thịt đã tím đen, ngay lập tức máu tuôn ra ào ào. Lý Diễm đau quá kêu rú lên rồi ngất lịm đi. Lý Khánh An rút thuốc trị thương tùy thân mang theo ra băng bó vết thương cho hắn. Theo kinh nghiệm của Khánh An, độc tính trên cây tiễn này không nặng, có thể cứu được. Lúc này, hai thái y tùy tùng vội vàng chạy đến nhận lấy công việc tiếp cứu của hắn.
Bọn họ nhanh chóng kiểm tra thương thế của Lý Diễm, và cho hắn uống thuốc giải
“Thương thế của hắn nặng chứ?” Lý Khánh An hỏi.
Một tên ngự y gật đầu nói: “Vết thương không nặng lắm, chỉ sợ độc này thuộc loại cực độc.Có điều, xem tình hình trước mắt, đây không phải loại độc nặng, chỉ làm thuốc độc mãn tính thông thường, có thể giải được.”
Khánh An nghe xong liền đứng dậy. Lúc này mười mấy tên Vũ Lâm quân đuổi vào rừng đã quay lại, hắn lập tức hỏi: “Bắt được thích khách chứ?”
Một Hiệu úy Vũ Lâm quân chấp tay nói: “Bầm tướng quân, thích khách bị tướng quân bắn thương, nhưng đã tự ngậm thuốc độc tự tử, còn một thích khách còn lại không bắt được. Trước lúc chết, bọn tỵ chức có truy hỏi hắn. Hắn chỉ nói được một chỉ ‘Hình’ thì đã thân vong.”
Lúc này, trong long giá vang lên tiếng quát lôi đình của Lý Long Cơ: “Nếu tiễn này mà bắn trung trẫm, trẫm còn mạng nữa ư? Đấy là muốn thích sát trẫm, lệnh cho Trưởng Tôn Toàn Thụy lập tức đến gập trầm, và cả Linh Triệu doãn cũng kêu đến đây cho trẫm.”
Việc Lý Diễm gặp phải thích khách làm cho triều cục vốn yên lặng đột nhiên trở nên khẩn trương hẳn lên. Lý Long Cơ vô cùng tức giận, tả vũ lâm quân Đại tướng quân Trưởng Tôn Toàn Tự vì thất trách mà bị giáng xuống một bậc, điều sang đông cung lục suất phủ, lệnh cho kinh triệu Duẫn Vương Cùng điều tra một cách triệt để vụ án ám sát này.
Vụ án ám sát lập tức truyền khắp cả triều, cả triều văn võ bàn tán xôn xao, không ít người đều ý thức được, vụ án ám sát lần này sẽ châm ngòi ngọn lửa tranh giành đông cung, rõ ràng là, Đệ vương bị ám sát, những người khác cũng có cơ hội rất lớn làm chủ đông cung như Vinh vương, Dĩnh vương và Vĩnh vương đều có hiềm nghi rất lớn.
Hơn nữa vụ ám sát lần này lại xảy ra ngay trước mặt Thánh Thượng, kinh động đến thánh giá, quý phi nương nương cũng bị một phen hoảng vía, thì điều này có ý nghĩa hung thủ có ý muốn hành thích thánh thượng, một khi bị tra ra, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, rốt cuộc ai là chân tướng, bên trong thành Trường An bất luận quan viên hay là dân thường đều đang đoán, đủ loại cách nói tràn lan trên thị phường, các tin đồn bay đầy trời. Buổi sáng, kinh triệu Duẫn lại tuôn ra tin tức, tên thích khách uống thuốc độc bỏ mình cũng chính là đạo tặc Lưu Vân bị truy nã một năm nay, kinh triệu phủ dán giấy bố cáo ra treo giải thưởng năm nghìn quan cho ai bắt được đồng lõa của Lưu Vân.
Rất nhanh liền có người đến tố giác, nói là không lâu trước từng ở khách điếm Hà Đông tại Bình Khang phường nghe thấy có người tự xưng là Lưu Vân, lập tức, những phán đoán về tên Lưu Vân này lại trở thành đề tài được nhiều người bàn tán nhất tại các đại tửu lâu.
Buổi chiều, từng đội từng đội binh sĩ của Kim Ngô vệ và Tuần Tra Doanh xuất hiện tại đầu đường Trường An, trong Bình Khang phường lại càng là điểm quan trọng mà quan phủ chú ý, khách trọ chưởng quầy và tiểu nhị của khách điếm Hà Đông, đều toàn bộ bị dẫn về nha môn hỏi cung. Các nha dịch ở trong Bình Khang phường tra hỏi từng nhà một, những người lai lịch không rõ ràng đều bị dẫn cả về nha môn.
Cùng bị ảnh hưởng còn có nghi thức vào thành của quân An Tây, lo lắng đến vấn đề an toàn của Lý Long Cơ, nghi thức vào thành bèn tạm thời bị hủy bò, buổi chiều, Lý Khánh An dưới sự hộ tống của ba trăm thân binh đi vào thành Trường An.
Thành Trường An của năm Thiên Bảo thứ mười một cũng không có gì khác so với trước đây, bức tường phường vẫn ảm đạm như xưa, cây cối vẫn rậm rạp như trước, đại lộ Chu Tước vẫn rộng lớn thẳng tắp như trước, nam nữ trai gái trên đường cái vẫn tự tin và diễm lệ như trước.
Lý Khánh An cũng đã quên bản thân mình đã lần thứ mấy bước trên tòa kinh thành huy hoàng nhất của lịch sử này. Năm Thiên Bào thứ sáu khi hắn lần đầu tiên tiến vào Trường An, hắn từng nghĩ đến loan An Sử, nhưng lúc ấy hắn cho rằng còn quá xa xôi, nhưng hiện tại đã là năm Thiên Bảo thứ mười một, cách loạn An Sử chỉ còn lại có ba năm, nhưng Lý Khánh An lại hoang mang, loạn An Sử còn có thể xảy ra không? Trên lịch sử, An Lộc Sơn có một phần rất lớn là do bị Dương Quốc Trung ép buộc, dưới sự do dự đó mà giơ lên ngọn cờ tạo phản, còn hiện tại thì sao?
Khi đã xuất hiện một kẻ xuyên vượt thời không như mình xâm nhập vào, sự ghen ghét và lòng thù hận của Dương Quốc Trung đáng lẽ là chỉ sang An Lộc Sơn lại chuyến hướng về phía mình, mà An Lộc Sơn lại trước sau không hề giành được chức Hà Đông tiết độ sử, cho dù hắn đã được phong làm Đông Bình quận vương, nhung ở trên chức vị trong yếu là Hà Đông tiết độ sứ này, hắn thủy chung khó có thể đạt thành tâm nguyện, một khi An Lộc Sơn không thể trở thành tiết độ sứ của ba trấn, hắn còn có thể tạo phản sao?
Nhưng việc xâm chiếm đất đai cũng không có vì năm kia hắn ở Hà Nam đạo đã một lần tầy trừ đi mà chuyển biến tốt đẹp, ngược lại nó lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Suốt đường hắn tiến vào Quan Trung, những chỗ hắn thấy được đều là một tòa tòa điền trang, chế độ điền trang đã thay thế chế độ bình quân ruộng điền, những nông dân tự cày cấy ở Quan Trung cơ hồ không còn lấy một hộ nào nữa, mà nghe được chỉ là lần lượt những cuộc khởi nghĩa và đấu tranh, cho dù đều đã bị trấn áp dẹp yên, nhưng sức phản kháng lại ngày một mãnh liệt hơn, quy mô thì ngày càng lớn hơn. Lý Khánh An bắt đầu hoài nghi trận loạn An Sử có thể đã bị những cuộc khởi nghĩa quy mô của nông dân thay thế rồi hay không.
Nhưng ngày hôm qua hắn hội kiến Lý Long Cơ, Lý Long Cơ lại không hề nhắc đến chuyện này tí nào cả, chẳng lẽ hắn căn bản không hề biết các nơi bùng nổ việc nông dân khởi nghĩa hay sao?
Các loại nghi vấn và vấn đề rắc rối khó gỡ phức tạp đan xen nhau trong đầu của hắn, nhất thời cũng không tìm ra một đầu mối rõ ràng.