Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Hắn đến trước Hoàng cung nước Triệu nhưng không thấy Phụ hoàng và Mẫu hậu của Tịch Nhan.
Sau khi hỏi thăm hắn mới biết Triệu Dục đã thoái vị, truyền ngôi cho một người thông thái, còn ông đã đưa Mẫu hậu của Tịch Nhan rời khỏi Hoàng cung, tìm đến một nơi yên tĩnh trên núi, trông nom mộ của con gái, sống một cuộc sống bình lặng.
Diệp Thành không rời đi mà lẳng lặng đứng bên ngoài một phủ đệ trong vương thành, yên lặng nhìn vào trong một gian phòng của phủ đệ, lặng lẽ chờ đợi.
Trước gian phòng có một thanh niên dáng vẻ thư sinh đang đi tới đi lui, trong lòng rất lo lắng, thi thoảng lại nhìn vào trong gian phòng, có vài lần còn suýt đẩy cửa đi vào.
Oe oe oe…!
Màn đêm im ắng cuối cùng cũng bị tiếng khóc của một đứa trẻ phá vỡ, chàng thư sinh bật khóc vì xúc động.
Chúc mừng thiếu gia có được quý tử!
Bà mụ đi ra không ngừng chắp tay, cười tươi như hoa.
Bên ngoài tiểu viện, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhìn đứa bé trong lòng thư sinh rồi nở nụ cười yên tâm, vui vẻ.
Hoắc Đằng, huynh đệ tốt, ta tìm được ngươi rồi!
Diệp Thành cười trong nước mắt, đôi mắt nhoè đi. Đứa bé đó là Hoắc Đằng chuyển thế, được hắn dùng Chu Thiên Diễn Hoá để nhìn ra, tuy đứa bé còn nhỏ nhưng hắn vừa nhìn đã nhận ra là Hoắc Đằng.
Hắn bất giác khẽ vung tay, một tia thần quang bay vào trong mắt Hoắc Đằng chuyển thế.
Đột nhiên, Hoắc Đằng chuyển thế trong vòng tay thư sinh mở to mắt, ngơ ngác vài ba giây rồi há miệng hét to: Mẹ kiếp.
Tiếng hét của hắn ta suýt nữa khiến thư sinh kia sợ phát khóc, đến tổ phụ vừa chạy tới đang định nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sợ đến mức loạng choạng một hồi.