Nghe Dương Thanh nói thế, sắc mặt hai người đều biến đổi.
Tiền Bưu nói: ‘Cậu Thanh, dù chúng tôi không phải đối thủ của họ nhưng nếu chẳng may gặp chuyện gì, chí ít cũng có thể hỗ trợ đôi chút, cậu cứ để chúng tôi ở lại Yến Đô đi!”
Satan cũng nhanh chóng bày tỏ thái độ: “Cậu Thanh, Hồng Trần dù sao cũng là tổ chức sát thủ, rất am hiểu ám sát, hay là để các cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ và Thần Cảnh đỉnh phong ở lại đi?”
Dương Thanh lắc đầu: “Tất cả đều rời khỏi đây đi, cả hai người nữa!”
Cho đến giờ phút này, hai người mới ý thức được, cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô lần này dường như cực kì nguy hiểm.
Bằng không, vì sao Dương Thanh lại yêu cầu tất cả bọn họ đều phải rời khỏi Yến Đô?
Xem ra, ngay cả Dương Thanh cũng không thể bảo đảm cuộc thi đấu này có thể kết thúc thuận lợi.
Tiền Bưu trầm mặc một hồi, sau đó nghiêm nghị nói: “Vâng, thưa cậu Thanh!”
Ông ta biết, chỉ khi đã lâm vào tình thế bất đắc dĩ, Dương Thanh mới khiến bọn họ rời đi như Vậy.
Satan cũng nói: “Vâng, thưa sếp!”
Dương Thanh nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ thi đấu, anh phất tay bảo: “Hai người đi đi!”
“RõI”
Hai người nhanh chóng rời khỏi dinh thự Vân Phong.
Trong phòng chỉ còn Dương Thanh và Phùng Giai Di cùng Mã Siêu đang hôn mê chưa tỉnh.
Phùng Giai Di nhìn Dương Thanh, nói: ‘Ngay cả anh cũng không dám chắc à?”
Dương Thanh hiểu ý “dám chảc” trong lời nói của Phùng Giai Di là chỉ điều gì, ánh mắt anh trở nên kiên định, trầm giọng nói: “Tôi nhất định phải trở thành Vương của Yến Đô, nhất định phải kế thừa Đế Thôn!”
Mã Siêu là người anh em tốt nhất của anh, hiện anh chỉ còn một cách là giành được Đế Trượng thì mới mong lấy được Thị Huyết Châu trong cơ thể Mã Siêu ra, bằng không, Mã Siêu không thể thoát khỏi cái chết.