“Tớ… không nghĩ là cậu có thể đến.” Bối Lạc bật thốt ra một câu.
Hương Vũ quay đầu lại nhìn cô, cười khẽ:
“Không, thật ra em biết rằng tôi nhất định sẽ đến.”
Hương Vũ không cho phép cô lùi bước trước tình cảm của mình nữa, chủ động tấn công, giọng rất chắc chắn:
“Em biết rất rõ, chỉ cần em nói muốn gặp tôi, nhất định tôi sẽ tới ngay, dù muộn đến đâu, dù bận cách mấy.”
Bị nói trúng tim đen, Bối Lạc sững người.
Thật ra khoảnh khắc cô với lấy di động gọi vào số của Hương Vũ, cô đã biết rõ, bất luận cô đang ở đâu, nhất định Hương Vũ cũng sẽ tới tìm cô.
Lát sau cô lên tiếng:
“Cậu… cả người ướt hết rồi, nên.. tắm đi.”
Hương Vũ bật cười, đứng dậy.
Từng bước chậm rãi đi đến trước mặt cô, sau đó bất ngờ đổ người về phía trước, nụ cười trong ánh mắt nhuộm một vẻ xấu xa.
Hương Vũ từ tốn nói một câu:
“Em đã yêu tôi. Bối Lạc.”
Vành tai Bối Lạc nóng rực lên, cô cúi đầu xuống, thấp giọng:
“Cậu..”
Hương Vũ chỉ cười, không đáp lại, xoay người đi tới phòng tắm.
Bối Lạc đưa hai tay lên chạm vào má, thở dài.
“Này…” Hương Vũ nghiêng người thò đầu ra từ phòng tắm, gọi giật cô lại.
Bối Lạc giật mình, quay lại nhìn Hương Vũ.
Hương Vũ nháy mắt, cười rộ lên:
“Lấy giúp tôi một bộ quần áo để thay, cảm ơn cậu.”
Bối Lạc thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đáp lại một chữ:
“Ờ.”
Cô đang định đi ra ngoài thì lại nghe thấy Hương Vũ chậm rãi bổ sung thêm một câu:
“Đồ lót nữa.”
Bàn tay của Bối Lạc bỗng run lên bần bật.
Hương Vũ tắm xong, bước ra ngoài liền trông thấy nữ nhân mềm mại trong chiếc áo ngủ màu trắng, mái tóc xõa tung, vóc dáng xinh đẹp được chăn bao phủ thướt tha trên sofa.
Hương Vũ cười nhẹ, từng bước chậm rãi đi tới, khom người xuống, cánh tay ôm chặt eo Bối Lạc, hơi dùng sức một chút kéo cô ngồi vào lòng mình.
Tư thế này vừa gần gũi vừa mờ ám.
Hơi thở của Bối Lạc trở nên gấp gáp, cô giãy giụa muốn ngồi dậy, Hương Vũ lại càng ôm cô chặt hơn, vùi cả gương mặt vào cổ cô, thấp giọng lẩm bẩm:
“Em thơm quá.”
Hơi thở ấm áp và chất giọng trầm hơi thấp rơi xuống cổ khiến trái tim Bối Lạc nảy lên, mỗi lỗ chân lông đều mở rộng ra, cả người mềm nhũn đi.
Cô cố tình tránh né ra một chút, bày tỏ sự kháng cự.
Thế nhưng bây giờ khi trái tim đã rộng mở một cách tự nhiên, biết bản thân đã yêu nữ nhân trước mặt, cô bỗng cảm thấy thật nhớ cái ôm ấp, mùi hương, nhiệt độ cơ thể của nữ nhân này.
“Sấy tóc chưa? Tớ… tớ đi lấy máy sấy tóc cho cậu.”
Lời nói của cô lúc này nghe kiểu gì cũng thấy như đang che giấu sự hoảng loạn trong lòng.
Hương Vũ cười thầm bên tai cô:
“Tóc ướt, lát nữa sẽ tự khô thôi. Còn em ướt, để tôi làm nó khô cho.”
Dứt lời, cánh tay vòng qua eo bế cô lên, đi về phía giường.
Bối Lạc nghe thấy, gò má phút chốc trở nên nóng rực, cô thẹn quá hoá giận, nghiêng đầu qua tránh né ánh nhìn của Hương Vũ, gằn giọng mắng:
“Lưu manh.”
Hương Vũ chỉ cười cười không nói.
Sau khi áp lưng lên chiếc giường, Bối Lạc chỉ cảm thấy cả người mềm oặt, thoải mái vô cùng.
Nhưng khi Hương Vũ đè xuống, cô liền căng thẳng, tim đập rất nhanh, nhanh tới mức tựa hồ có thể vọt ra ngoài cổ họng.
“Cái kia.. cậu…”
Bối Lạc ngượng đến không còn sức để nói, sắp bị nhiệt độ từ cơ thể nữ nhân đối diện phả ra đốt đến cháy thành tro.
Hương Vũ chống một tay bên cạnh người cô, bờ môi mơn man trượt đi trên vành tai cô, cất giọng mơ hồ không rõ:
“Em dám nói em không muốn không?”
Bối Lạc chống tay lên vai Hương Vũ, cảm nhận được cả người nữ nhân trước mặt đang nóng rực, nhất thời thở dốc, đầu óc gần như bay bổng.
Khao khát quen thuộc trong lòng nhanh chóng bị khơi dậy.
Hương Vũ vươn tay xoay mặt cô lại, cắn nhẹ lên môi cô, lẩm bẩm:
“Không nhớ tôi à? Tôi nhớ em đến sắp phát điên rồi.”
Bối Lạc bị Hương Vũ dùng lời trêu chọc đến choáng váng đầu óc, chả thể lý trí nổi nữa, cô mơ màng muốn trả lời:
“Nhớ.”
Thế nhưng một chữ này mắc kẹt lại trong cổ họng, bị sự nhiệt tình của Hương Vũ chặn đứng lại.
Hương Vũ hôn cô, một tay còn thò vào trong vén áo của cô lên.
Khi ngón tay và da thịt chạm vào nhau, Bối Lạc giật mình, nhất thời thấy mình như hóa thành nước, không thể cử động, mặc cho Hương Vũ muốn làm gì thì làm.
Bàn tay còn lại của Hương Vũ xoa lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón trỏ chu du trên làn da nhẵn nhụi đến khuôn miệng nhỏ nhắn có chút run rẩy của cô.
Bối Lạc cố nhích người đến hơi thở ấm áp vờn trên mặt cô, nghe Hương Vũ thấp giọng hỏi:
“Tương tư em bao năm qua, rốt cuộc cũng có được. Em biết tôi hạnh phúc đến mức nào không?”
Nụ hôn lúc càng sâu, để nụ hôn sâu hơn, Hương Vũ dùng một tay nâng mặt cô, một tay ôm chặt người Bối Lạc. Đầu lưỡi tiến sâu vào, khơi gợi khát vọng và bản năng ở nơi sâu thẳm nhất của linh hồn.
Ướt át, dây dưa đầy quyến luyến.
Đây dường như là nụ hôn khắc sâu vào ký ức, cả đời khó phai.
Bối Lạc từ đầu đã không chống cự, bàn tay run rẩy ngoan ngoãn nắm lấy cổ áo Hương Vũ.
Qua một lúc lâu môi lưỡi triền miên, mút mát hương vị của nhau, Hương Vũ mới nhả môi cô ra, nhưng vẫn ôm lấy Bối Lạc không thả.
Nhìn ánh mắt mơ màng của Bối Lạc, Hương Vũ thấp giọng nói:
“Tôi yêu em.”
Làn môi Bối Lạc đỏ rực lại sưng mọng, tóc rối nhẹ xoã trên giường, đôi mắt xinh đẹp hồng hồng.
Bối Lạc cong môi cười khẽ.
Hương Vũ rất thích khi cô cười, khi cười rất xinh đẹp, mắt không vương chút bụi nào, cực kỳ trong trẻo.
Trên eo cô có hơi ấm của bàn tay Hương Vũ, chạm qua lớp vải vẫn đủ khiến cô thấy tê dại, đến cả giọng nói cũng run run:
“Tớ.. cũng yêu cậu.”
Cô vẫn yếu ớt nằm trong vòng tay Hương Vũ, bờ môi mang theo mùi cỏ thanh mát của Hương Vũ đang triền miên trên cánh môi cô, sau đó muốn cạy mở đôi môi cô mà chen lưỡi đi vào.
Trái tim Bối Lạc vọt lên tận cổ họng.
Cô bỗng bặm môi, ngăn lại sự nồng nhiệt của Hương Vũ sắp rơi xuống người mình.
Hương Vũ cũng không cưỡng ép, chỉ cúi xuống nhìn cô và cười:
“Sao vậy?”
Bối Lạc ỉu xìu, khuôn mặt đỏ lự thấp giọng nói:
“Tớ.. cái kia… tới..”
Hương Vũ nghe thấy liền sững người.
Bối Lạc chớp chớp mắt, lại tiếp tục mở miệng:
“Với lại, tớ… đói quá.”
Hương Vũ dục vọng đã lan tràn, sốt sắng giận dữ áp mặt xuống.
Bối Lạc ngăn sự nhiệt tình của Hương Vũ lại, che kín miệng Hương Vũ lại:
“Đói lắm. Không có sức.”
Giọng của Hương Vũ đè nén vọng ra từ lòng bàn tay cô:
“Em cố ý phải không?”
Dứt lời liền gạt tay cô ra, trong ánh mắt chỉ còn những con sóng đen tối của tình dục, có thể nuốt chửng người ta đến một mảnh xương cũng không còn.
Hương Vũ cúi đầu cắn lên cổ cô, mạnh mẽ như có phần trừng phạt trong đó.
Bối Lạc vừa ngứa vừa đau, liên tục rụt cổ lại né tránh:
“Tớ nói thật, tới ngày thật đấy.”
Hương Vũ lại chả thèm quan tâm, dùng tay chen vào vạt áo Bối Lạc.
Ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng chuông cửa.
Dòng nước xuân chất chứa nơi lồng ngực Bối Lạc ngưng tụ đột ngột, cả người cô cứng đờ.
Cô dùng hay tay ngăn chặn Hương Vũ lại, gằn giọng cảnh cáo:
“Đừng nháo, có người đến.”
Hương Vũ tỏ thái độ không vui, quay đầu ra gào ra ngoài cửa:
“Ai?”
Thế nhưng vì phòng ngủ cách cửa khá xa, bên ngoài không có ai trả lời.
Bối Lạc bật cười, đẩy mạnh Hương Vũ ra, vội vã mang dép chạy ra ngoài.
Bối Lạc vừa mở cửa, nhìn thấy người trước mặt, cả người cô cứng đờ ngay tức khắc.
“Là tôi.” Giọng Hạ Nhi uể oải lười biếng, môi cong lên nụ cười rất nhạt, thấp giọng: “Có phải tôi đã làm gián đoạn cái gì không?”
Bối Lạc đầu tiên là ngây người ra, sau đó thì phì cười.