Huyết Yêu lo ngại:
“Vẫn còn một tên Xích Tây nữa. Hắn cũng là một tên đáng gườm.”
Trúc Chi thụt lùi xen ngang:
“Tui sẽ đánh với hắn. Trong lúc đó anh chăm sóc Mạnh Quân trước đi. Tui sẽ tới tiếp ứng sau.”
Huyết Yêu gõ cánh quạt lên đầu Trúc Chi, từ chối thẳng thừng:
“Không. Ta có kế hoạch khác cho cô. Xích Tây để lại cho Tiểu Bạch xử đi. Nếu nó gặp khó khăn trong khi đánh nhau với hắn, ta sẽ thân chinh tiếp ứng.”
Huyết Yêu, Gia Khánh và Minh Nghĩa đã lên đỉnh núi. Cả ba bắt gặp cảnh Mạnh Quân đang ra lệnh cho đội quân của gã tấn công Tam giới.
Gia Khánh bay tới trước mặt Đông Bạch, vui vẻ nói:
“Đông Bạch, đừng đi đâu cả. Chúng ta giải quyết chút chuyện riêng đi.”
Mạnh Quân cũng trông thấy nhóm người Huyết Yêu. Gã chỉ biết mặt Gia Khánh, còn hai người còn lại gã chưa từng gặp. Gia Khánh quả nhiên còn sống, gã nghiến răng nghiến lợi, khá khen ngợi ả phượng hoàng đã ra tay cứu được y trước mũi của gã.
Nhưng kẻ sở hữu bộ tóc đỏ chói lòa nhất trong ba người, gã không thể nào không đoán được: Hắn là thần giữ của Huyết Yêu. Gã nghe qua danh tiếng của hắn: Một thần giữ của rất mạnh, thông minh, lạnh lùng, chưa bao giờ nao núng trước một ai và hắn cất giữ đống kho báu của mình mà không một ai có cơ hội chạm vào những món đồ quá hiếm và hắc ám ấy (thanh kiếm là một trong số đó). Gã chợt nhận ra rằng, hai người mà gã cần (thần giữ của và thần phán xét) đều ở đây. Trong lòng nâng hoan không hề biểu lộ ra mặt.
Mạnh Quân vui vẻ nói:
“Trời cũng giúp ta.”
Huyết Yêu nghe vậy thì bật cười sảng khoái. Hắn làm sao không biết ý đồ của Mạnh Quân. Chính vì biết gã cần hai người khó nắm bắt nhất, nên hắn và Gia Khánh nhất định phải gặp gã tại đây. Như vậy mới cầm chân gã tại đỉnh núi.
“Trời không giúp ngươi như ngươi tưởng đâu.”
Gia Khánh không thấy Mạnh Quân kinh ngạc khi mình còn sống. Gã hẳn đã phát hiện cái xác của y là giả. Y tò mò không biết cái lúc phát hiện ra điều đó, gã phản ứng ra sao.
Mạnh Quân không thèm xem Huyết Yêu vào mắt, gã hỏi thẳng:
“Vị tóc đỏ này đích thị là thần giữ của lừng lẫy, Huyết Yêu. Ta tìm ngươi rất khó.”
Huyết Yêu đáp nhẹ bâng:
“Không ai tìm được ta nếu ta không cho phép.”
Mạnh Quân cười:
“Đủ kiêu ngạo. Một người như ngươi ta rất thích. Chi bằng ngươi hãy về dưới trướng của ta. Nhất định ngươi không sẽ không thất vọng.”
“Đáng tiếc, bổn thần tiên không hứng thú với ngươi, Mạnh Quân. Ta biết ngươi mưu đồ gì. Ta tự hỏi thằng bé Hải Phong mà ngươi nhập xác bao lâu nay ở đâu rồi.”
Mạnh Quân hơi ngạc nhiên một chút:
“Ngươi biết thằng bé ấy hay sao?”, rồi như không thấy tầm quan trọng của việc Huyết Yêu biết về Hải Phong. Bởi vì tất cả đã muộn, gã đã hồi sinh và chẳng cần cơ thể con người nào nữa.
Mạnh Quân líu lo:
“Ta đã nhờ Hải Phong làm một chuyện rồi. Nó sẽ đi lấy đầu con bé phượng hoàng đó.”
Mạnh Quân đoán được Trúc Chi làm việc cho Gia Khánh hoặc tên Huyết Yêu này. Cô đã cứu Gia Khánh, không lẽ có sự trợ giúp của tên tóc đỏ ấy, họ đã cùng phê từ lâu, họ đã biết về gã từ trước ư?
Mạnh Quân vẫn không thèm quan tâm điều đó. Họ phát hiện ra gã thì đã sao, dù sao họ đã muộn rồi. Gã vui vẻ tiếp tục nói:
“Việc hôm nay có hai cái đầu mà ta cần, ta rất thích. Cuối cùng ta cũng gần chạm đến thanh kiếm của Quỷ rồi.”
Huyết Yêu cười cợt nhả:
“Chắc ngươi chạm được vào thanh kiếm.”
Thanh Trì Minh Nghĩa chạy đến nói nhở vào tai Gia Khánh:
“Thấy chưa? Thấy cái tự cao tự đại của tên ấy chưa?”
Gia Khánh không nghĩ Huyết Yêu đang câu thời gian. Với tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ không đôi co với hạng người như Mạnh Quân làm gì. Hắn nhất định khiến gã không còn đường lui.
Đúng như Gia Khánh nghĩ, Huyết Yêu đã hành động. Hắn đã biến cánh quạt yêu quý của hắn thành một thanh kiếm trong rất giống thanh kiếm của Quỷ.
Mạnh Quân sửng sốt nhìn lấy thanh kiếm trong tay Huyết Yêu, ngay cả Gia Khánh và Minh Nghĩa cũng chết lặng đứng nhìn thanh kiếm trân trân. Rõ ràng nó là thanh kiếm đã từng giết chết gã. Gã nhất định đối phó với tên tóc đỏ này, sau đó cướp lấy thanh kiếm từ tay hắn. Gã cũng không suy nghĩ thêm nữa, chỉ thấy gã nhếch môi rồi xoay mũi kiếm Đệ nhị, thẳng tay hướng về trái tim của Huyết Yêu.
Trận đấu của Huyết Yêu và Mạnh Quân như ngòi nổ bắt đầu cuộc chiến tà và thần. Đội quân bên phía Mạnh Quân bắt đầu lao vào hai người còn lại mà chém giết.
Đột nhiên Mạnh Quân dùng Vọng Âm thét lớn:
“CÁC NGƯƠI ĐỪNG QUAN TÂM CHÚNG. MAU MAU XUỐNG NÚI TẨM MÁU TRẦN GIAN CHO TA.”
Đội quân của Mạnh Quân lập tức tràng xuống núi, như vũ bão, mỗi bước chân của chúng đều khiến cây cối ngã rạp xuống đất, héo khô. Gia Khánh lo lắng khôn nguôi. Con người sẽ chúng giết hại mất. Y định rời đi ngăn chúng lại, Đông Bạch đã lên tiếng ngay:
“Gia Khánh công tử không phải muốn cùng tại hạ tranh tài hay sao? Tại hạ cũng lâu rồi chưa động thủ, đã rất nôn nóng lắm rồi.”
Xích Tây và Truy Nam bị Thanh Trì Minh Nghĩa và Tiểu Bạch (từ đâu xuất hiện như ma, Minh Nghĩa còn tưởng nó được Huyết Yêu tạo ra từ làn gió) ngăn lại, khiến chúng không còn cơ hội dẫn đầu tinh binh xuống núi. Hai tên này có vẻ phấn khích khi gặp được đối thủ ngang hàng. Dù sao chúng cũng muốn khởi động một chút trước khi xuống Âm giới oanh tạc một phen.
Nhất Uy đã dồn Hải Phong ra đường lớn. Cậu sử dụng kiếm thuật thuần thục đến mức Hải Phong gần như không đỡ nổi. Nếu không phải linh lực tà ma đang cuộn trào bên trong cơ thể nó, nó đã thua dưới tay Nhất Uy từ lâu.
Nhất Uy quả nhiên không hề muốn nhường nhịn Hải Phong một chút nào. Ngược lại đôi mắt còn thoáng chốc đổi sanh màu xám một cách kì lạ. Nhất là những khi cậu vung kiếm vào trái tim của nó.
Hải Phong đỡ được một nhát kiếm chí mạng. Nhát kiếm vừa rồi khiến mặt đất nứt toác thành nhiều đường gân nhỏ. Nó biết nếu còn tiếp tục tấn công Nhất Uy bằng vài đường kiếm không đâu vào đâu, nhất định nó sẽ thua trong ba chiêu. Nó lập tức đâm mạnh mũi kiếm gỗ xuống đất, từ vết đâm xuất hiện hàng tá những con dơi to bằng một cái đầu người. Chúng theo lệnh Hải Phong tấn công Nhất Uy.
Một con dơi đã cắn trúng vai của Nhất Uy. Cậu xoay người một vòng làm con dơi rơi xuống đất. Cậu không ngờ Hải Phong chơi không đẹp như vậy. Đây đâu phải một trận một chọi một công bằng đâu chứ. Cậu vùng vằng thoát khỏi đàn dơi, mệt lả, thầm hy vọng nó không có độc.
Thừa cơ những con dơi đang tập kích Nhất Uy, Hải Phong đã đâm xuyên bụng cậu ấy và hất tung cậu ấy ra xa.
Nhất Uy nằm bẹp xuống lòng đường. Máu từ bụng của cậu ướt cả áo, nhuốm một màu đỏ một vùng trên con đường.