Lý Quang Huy thở dài, cuối cùng có chút bất lực gật đầu, nói: “Ừ, Diệp Nam Nhật không biết từ đâu có được hai phương thuốc mà nhà họ Tề ở Hà nội bên kia dường như có mối quan hệ không tệ, nếu như lại tiếp tục như vậy, nhà họ Lý rất có khả năng sẽ bị bọn họ chiếm đoạt. Mặc dù nhà họ Vương có thể lực lớn nhưng chỉ giới hạn trong ngành dược chung quy giúp đỡ nhà họ lý ta có phần hạn chế.”
Lý Ngọc Mai lặng lẽ nắm chặt tay lại.
“Nhưng mà Đường Tuấn quả thực quá đề cao bản thân rồi, tông sư thì lại làm sao, bây giờ không phải thời đại hồi xưa. Dựa vào thân phận tông sư thì anh ta làm sao có thể ảnh hưởng đến đại cuộc” Lý Quang Huy lạnh lùng nói.
Vào lúc này, trong rừng bỗng nhiên vang lên một tiếng đùng đùng. Những mảnh tinh thể nhỏ bé rơi xuống trên áo và làn da của hai cha con.
“Đây là tuyết?”Lý Quang Huy ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình.
“Bây giờ không phải là tháng chín sao, lúc này đang là thời điểm nóng nhất trong năm, làm sao có tuyết rơi được?” Lý Ngọc Mai khó hiểu nhưng cảm giác lạnh buốt trong bàn tay lại chân thực như vậy.
Hai người đều ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời bắt đầu rơi xuống những hoa tuyết nhỏ, nhiệt độ nhanh chóng giảm!
“Cha, cha xem!” Bỗng nhiên Lý Ngọc Mai kinh ngạc nói.
Lý Quang Huy nhìn theo tầm mắt của Lý Ngọc Mai, chỉ thấy tất cả những hoa tuyết đều đến từ căn biệt thự Green Garden mà lúc này trên sân thượng rộng lớn ở biệt thự số một Green Garden có thể thấy được một bóng dáng có hơi gầy như một khẩu súng đứng ở đó. Những cơn gió tuyết đó là từ chỗ anh thổi đến xung quanh, lan ra khắp núi Green Garden. Anh giống như trở thành một vị thần điều khiển gió tuyết.
“Tháng sáu tuyết rơi, làm sao có thể?” Trong ánh mắt Lý Ngọc Mai đầy ngỡ ngàng, dường như thế giới quan định hình trong hai mươi năm bị anh tàn nhẫn xé nát! Miền nam cũng không hơn gì miền bắc, tháng chín là thời gian nóng nhất trong năm lúc này tuyết rơi nói ra thì không có ai tin nhưng sự thật đang ở trước mắt nhưng khiến người ta vô cùng chấn động!
“Thay đổi hiện tượng thiên văn! Loại chuyện này lại là sự thật!” Hình như Lý Quang Huy nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt ông tái nhợt, trong miệng đầy sự cay đắng: “Không ngờ anh lại mạnh như vậy, là tôi sai rồi, nếu như vừa nãy tôi khiêm nhường một chút.”
Ông từng nghe Trần Bá Phước và lão Bạch nói qua, võ thuật của võ sư mạnh đến một trình độ nhất định thì có khả năng thay đổi hiện tượng thiên văn. ông luôn nghĩ rằng đây chỉ là truyền thuyết được người ta phóng đại lên thôi nhưng hôm nay lại thật sự thấy được, hơn nữa Đường Tuấn là người tạo ra tất thảy những thứ này, là người mà không được ông coi trọng ở mấy phút trước.
“Cha, cha làm sao thế?” Lý Ngọc Mai ngạc nhiên đỡ lấy Lý Quang Huy.
Trong ánh mắt Lý Quang Huy đầy sự tiếc nuối,nói: “Đây chính là sức mạnh của tông sư sao? khó trách lão Bạch lại phục tùng anh Trần Bá Phước cúi đầu trước anh.”