“Lý tướng quân lần này quay về Trường An, cảm giác có thay đồi gì không?”
Lý Khánh An lắc đầu nói: “Thần sáng nay vừa mới đến Trường An, còn chưa có vào trong thành, tạm thời chưa cảm giác được sự thay đối gì. Nhưng mà sau khi vào Quan Trung chỉ cảm thấy phong cảnh rất đẹp, làm người ta không ngớt nhìn.”
“Thế sao? Ta không cảm thấy có gì đẹp cả, ta cảm thấy Trường An chính là hình dáng này, thật sự rất bình thường.”
Lý Khánh An khẽ cười nói: “Đó là bởi vì nương nương nhiều năm sinh sống tại Trường An, mỗi ngày đều nhìn thấy cả, còn thần thì nhiều năm ở Tây Vực, đối với Trường An không quen thuộc lắm, cái này gọi là khoảng cách tạo ra vẻ đẹp.”
Trong mắt Dương Ngọc Hoàn hiện lên một tia sáng kỳ dị, thì thào lẩm thẳm: “Khoảng cách tạo ra vẻ đẹp!”
Nàng bỗng nhiên quay đầu lại cười nói với Lý Khánh An: “Lý tướng quân, ngươi nói hay lắm ấy!”
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Kỳ thật người cũng như thế, mỗi ngày nhìn quen, lâu rồi cũng sẽ cảm thấy chán, tiếu biệt thắng tân hôn chính là đạo lý này.”
Dương Ngọc Hoàn gật gật đầu, Lý Khánh An nói rất có lý, quả thật chính là có chuyện như vậy, đi qua cây mai đỏ, một làn hương thơm thoáng qua mặt, Dương Ngọc Hoàn muốn ngắt lấy một cành, nhưng nhánh cây mai đỏ quá cao, nàng với không tới, Lý Khánh An nhún người nhảy lên, thay nàng ngắt lấy một cành, đưa cho nàng: “Nương nương, cầm lấy!”
Dương Ngọc Hoàn mỉm miệng cười thật duyên, nụ cười này, sóng mắt lưu chuyển, làm xao xuyến lòng người.
“Đa tạ!”
Nàng đón lấy nhành mai đỏ, đưa cạnh mỗi ngửi một lúc, lại len lén liếc mắt nhìn Lý Khánh An một cái, nhiều năm trước, cũng có một chàng trai trẻ như vậy thay nàng ngắt lấy một nhành mai đỏ, chuyện cũ như sương như khói, trên mặt nàng thoáng hiện lên một niềm hiu quạnh, không khỏi khe khẽ thở dài.
Lý Khánh An không dám hỏi nhiều, yên lặng theo sát nàng đi về phía trước, phía trước chính là Ngưỡng Tinh điện, Dương Ngọc Hoàn phải ven theo một ngã rè bên cạnh trở về. Lúc này, bước chân của nàng chậm lại, do dự một chút, nàng thấp giọng nói: “Lý tướng quân, lúc dùng bữa tối ta nói ngươi sớm một chút thành hôn với Minh Nguyệt, là có thâm ý đó, ngươi hãy nghe lời của ta, mau sớm cưới Minh Nguyệt, đưa nàng đi An Tây.”
Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại, liền nhanh bước đi về phía nội cung, dần dần mất hút ở bụi hoa bên đó, Lý Khánh An nhìn bóng dáng nàng, tỉ mỉ suy ngẫm thâm ý trong lời nói của nàng.
Lý Khánh An quay về kinh báo cáo công việc, với đại đa số người khác mà nói đều không có quan hệ trực tiếp gì cả. Quân An Tây ở Thạch quốc chiến thắng Đại Thực ngoài việc triều đình và dân chúng một sự phấn chấn về tinh thần và đề tài để bàn tán sau những cuộc trà dư tửu hậu ra, mọi người vẫn còn chưa cảm giác được sự biến hóa liên quan thiết thực đến lời ích cá nhân của mình cả. Nhưng mà người Túc Đặc từ An Tây đến phần lớn sử dụng tiền bạc, thì thật là một chuyện mới lạ, chuyện này lập tức trở thành đề tài nóng nhất mà các thương nhân của hai chơ đông và tây bàn ra tán vào.
Giới thương nhân quan tâm tiền bạc, nhưng giới tranh giành quyền lực thì lại càng quan tâm hơn nữa tín hiệu trở về của Lý Khánh An, bời vì Lý Khánh An chính là người ủng hộ kiên định nhất của tiền thái tử Lý Hanh, hắn trở về sẽ mang đến cho cuộc tranh giành đông cung với những thay đột không lường được như thế nào?
Buổi chiều, Lý Cầu từ Hàm Dương quay về, về tới Khánh vương phù, tuy rằng hắn đã âm thầm về phe Lý Hanh, nhưng bên mặt ngoài hắn vẫn là con trai của Khánh vương, vẫn là sinh sống tại tòa Khánh vương phủ to lớn thâm sâu đó.
Lý Cầu cưỡi ngựa về tới trước cửa phù, xoay người xuống ngựa, đem dây cương ném cho tùy tùng, nhanh bước chạy lên các bậc thang, vừa lúc gặp quản gia từ trước mặt đi ra.
“Công tử đã trở về rồi!” Quản gia vội vàng khom người thi lễ với hắn.
“Phụ vương ta thế nào rồi? Bệnh đã khá hơn chút nào chưa?”
Quản gia thấy chung quanh không ai, liền kề tai Lý Cầu thấp giọng nói: “Vừa rồi thái y trong cung đã tới qua, nói bệnh của Vương gia là do đam mê tửu sắc quá độ, phải tĩnh dưỡng mấy tháng, không được gần phụ nữ nữa, cũng không có thể uống rượu, nếu không sẽ nguy đến tánh mạng chi.”
Trong lòng Lý Cầu khinh thường, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra ngoài, bèn nói: “Ngươi đi bận việc đi! Chuyện này đứng đồn ra ngoài, biết không?”
“Vâng ạ! Lão nô không dám.”
Quản gia vội vàng đi khỏi, Lý Cầu lắc đầu, người cha giả này của hắn từ khi vụ án họa bùa thuật của tiền thái tử và vụ ám sát Lý Khánh An bị tố cáo, bị Thánh Thượng nghiêm khắc trách cứ, đồng thời đích thân lấy gậy đánh hắn hai mươi gậy, lệnh hắn quay mặt vào tường sám hối trong một năm, hai mươi gậy này đánh tan mất hùng tâm tráng chí của Lý Tông, từ đó về sau hắn trở nên sa sút tinh thần, ý chí tiêu tan, sa vào tửu sắc, người càng lúc càng béo, các loại bệnh cũng liên tiếp bộc phát, làm cho hắn phải chịu cơn ốm đau tra tấn hành hạ.
Lý Cầu đi vào bên trong phủ, bên trong phủ rất im lặng, từ khi Lý Tông bị cấm cửa, hơn phân nửa người hầu của hắn đều bị trục xuất đến các trong trang viên, số người hầu còn lại bên trong phủ đã bằng một phần ba của trước kia, hắn đi xuyên qua một cái cửa nhỏ, liền đi về phía sân nhà mà hắn ở.
Lý Cầu đã thành hôn vào năm ngoái, đã cưới Thôi Ngọc, trưởng nữ của Kiếm Nam tiết độ phủ trưởng sứ Thôi Ninh, ngoài ra hắn còn có hai người thiếp, trước mắt hắn và thê thiếp ở tại đông viện, thê tử Thôi Ngọc đã mang thai sáu tháng, đi vào sân, chỉ thấy thê tử Thôi Ngọc cầm cây chối ở trong sân quét rác, hắn nhất thời ngây ngấn cả người, chạy đến đoạt lấy cây chổi mà trách móc: “Sao khi không lại đi quét nhà làm chi, đây là việc của nàng làm hay sao?”
Thôi Ngọc vội vàng cười nói: “Đây là do bà mụ nói mà, bà nói thiếp thân mình nhỏ gầy, phải vận động cho nhiều thì mới tốt cho thai nhi, cho nên thiếp thấy chỗ nào có việc thì vận động một chút, vừa lúc thấy a hoàn quét rác, ta bèn muốn thử một phen xem sao.”
“Ai! Nàng muốn vận động thì cứ ở ngay trong phủ đi lại cho nhiều một chút là được, đến hoa viên phía sau đi dạo một chút, nói thế nào đi nữa thì nàng cũng là một Quận vương phi, làm sao có thể đi quét rác, loại công việc này là của kè dưới làm, bị người ta nhìn thấy được sẽ bị bắt tội đấy.”
Hắn lại cả giận nói với a hoàn bên cạnh: “Các ngươi nếu còn dám để cho Vương phi quét rác, xem ta có đánh chết các ngươi không.”
Mấy a hoàn sợ đến phát hoảng, một câu cũng không dám nói, Thôi Ngọc cười nói: “Được rồi, phu quân đứng nóng giận, về sau thiếp không làm là được. Đúng rồi, Diêm tiên sinh vừa rồi có đến tìm tìm phu quân đấy, thiếp nói phu quân ngày hôm qua ra ngoài đi săn rồi, suốt đêm chưa về, ông nói khi phu quân trở về, mời sang chỗ ông ấy một chuyến.”
“Ta đã biết rồi, ta sẽ đi qua đó ngay đây, đến cơm trưa ta còn chưa có ăn đấy! Hãy ta chuẩn bị vài món thức ăn, đợi lát ta trở về ăn.”
Nói xong, Lý Cầu liền đi về phía tây viện.
Diêm tiên sinh chính là quân sư Diêm Khải của Lý Tông trước đây, sau khi Lý Tông sa sút tinh thần, hắn cũng trở nên nhàn rỗi không có việc, mấy lần muốn từ chức trở về quê, nhưng đều bị Lý Cầu giữ lại, hiện giờ đang ở tại phòng khách bên tây viện, cả ngày đọc sách viết chữ, vô công rỗi nghề.
Lý Cầu đi vào tiểu viện của ông, đã thấy Diêm Khải ngồi ở bên cạnh giếng câu cá, không khỏi bật cười nói: “Tại sao tiên sinh lại câu cá trong giếng?”
Diêm Khải thấy Lý Cầu đi vào, liền buông cần câu ha hả cười nói: “Năm ngoài ta ở trong giếng này đã nuôi mấy chục con cá chép, đang nghĩ chắc là chúng nó hẳn đều đã béo tốt, bèn muốn bắt chúng nó lên làm món nhắm rượu. Tiểu vương gia trở về bao lâu rồi?”
“Ta vừa trở về, nghe vợ nói tiên sinh tìm ta, ta liền tới đây ngay.”
Lý Cầu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng xua tay cười nói: “Ta nói ngay trước đấy, tiên sinh muốn từ chức ta không đồng ý đâu.”
Diêm Khải cười khổ một tiếng nói: “Cả ngày chỉ lấy tiền mà không làm việc, ta cũng cảm thấy khó chịu, ta thật sự có ý muốn ra đi, nhưng mà hôm nay tìm tiểu vương gia tới là muốn nói một việc.”
Hai người đi vào phòng, thê tử của Diêm Khải bưng trà ra cho bọn hắn, Lý Cầu uống một ngụm trà rồi cười nói: “Diêm tiên sinh nghĩ đến chuyện gì vậy? Mà vội vả tìm ta đến đây.”
Diêm Khải trầm ngâm một lát nói: “Tiểu vương gia còn nhớ rõ ba tội trạng mà Thánh Thượng xử phạt vương gia không?”
Lý Cầu gật đầu nói: “Ta đương nhiên nhớ, một là chiếm quá nhiều ruộng đất, dẫn đến nông dân tạo phản; hai là họa bùa thuật tại đông cung; thứ ba chính là ở úy Thị huyện ám sát Hà Nam đạo quan sát sứ Lý Khánh An.”
“Tiểu vương gia, hai vụ án trước thì không có gì phải nghi ngờ, nhưng ờ úy Thị huyện ám sát Lý Khánh An, ta lại cảm thấy nó đầy sự quỷ dị, việc này rõ ràng không phải do vương gia làm, tại sao lại đồ lên đầu của Vương gia?”
Lý Cầu cũng cảm thấy kỳ quái, chuyện này hắn không hề tham dự một chút nào cả, lúc ấy hắn có hỏi qua Lý Tông, Lý Tông nói, là hắn thì sao, chính hắn cũng hận không thế tự tay giết chết Lý Khánh An, hắn bèn tưởng là phụ thân lén làm, nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc ấy phụ thân chẳng qua là nói một câu hả giận mà thôi, kỳ thật không phải do phụ thân gây nên, được Diêm Khải nhắc tới mới tinh ngộ, hắn cũng cảm thấy có chút quỷ dị, việc này rõ ràng là một vụ vu oan giá họa.
“Tiên sinh phát hiện ra điều gì sao?”
Diêm Khải gật gật đầu, nói: “Vạn Niên huyện La huyện thừa là bạn học rất tốt của ta trước đây, ngày hôm qua ta và hắn cùng uống rượu, hắn bỗng nhiên nhắc tới vụ nghi
án hai năm trước, hắn nói lúc ấy Lý Khánh An từng đưa hai gã thích khách vào kinh.”
“Đợi chút!” Lý Cầu cắt ngang lời nói của hắn, hỏi: “Chính là hai gã thích khách bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử ở Đại Lý Tự phải không?”
“Đứng đấy! Chính là hai người đó.”
Diêm Khải uống một ngụm trà lại tiếp tục nói: “La huyện thừa nói hai gã thích khách kia hắn gặp qua, vốn là đạo tặc gian ác, được xưng là Kim Châu nhị quái, bị nhốt suốt trong trọng lao tại vạn Niên huyện, sau này bị người dùng cách lấy những người khác gánh tội thay mà mua đi rồi.”
“Là ai mua bọn họ thế?”
“La huyện thừa nói là một người đàn ông trung niên tự xưng là Bạch Diện tiên sinh dùng sáu trăm quan tiền mua đi, đây là phương thức trước giờ vẫn thế trong đại lao, giao tiền mua người, bối cảnh của người này là ai, hắn cũng không biết.”
“Không biết?” Lý Cầu cười nói: “Thế nói chuyện này còn có ý nghĩa gì? Nhân chừng vật chứng đều không, có thể lật lại bản án sao? Lui một bước mà nói, cho dù có chừng cứ thì có thể làm gì đây, chẳng lẽ phụ vương còn có hy vọng tranh đoạt đông cung lần nữa sao?”
Diêm khải lắc đầu nói: “Cũng không phải là vấn đề vương gia có thể được trọng dụng lại lần nữa hay không, mà là chúng ta có thể biết được chân tướng của vụ án ám sát đó.”
“Ừ! Tại sao lại nói như vậy?”
Diêm Khải chậm rãi nói: “La huyện thừa nói, hắn mấy ngày trước trong lúc tình cờ lại bắt gặp Bạch Diện tiên sinh, người đã mua lấy phạm nhân, thì ra người này lại chính là mưu sĩ của Đệ vương là Hàn Bạch Nhan.”
“Đệ vương?” Lý Cầu chợt bừng tĩnh, hắn quyền chưởng đánh nhau, giọng căm hận nói: “Khá khen cho cái kế giá họa Giang Đông này.”
“Tiểu vương gia, không biết tin này với tiểu vương có hữu dụng hay không?”
Lý Cầu ngẩn ra, hắn ngẩng đầu nhìn sang Diêm Khải, thấy hắn cười một cách đầy thâm ý, tâm niệm đột chuyển, bỗng nhiên hiểu ra, ông Diêm Khải này đã ít nhiều đoán được mấy phần ý của mình.
Lý Cầu suy nghĩ một lúc, liền cười nói: “Tin này đương nhiên là hữu dừng, nhưng mà tin này tiên sinh có thể trực tiếp nói với Lý Khánh An.”
Diêm Khải chần chữ một chút: “Ta có thể đi gặp Lý Khánh An sao?”
Lý Cầu mỉm cười nói: “Không ngại, tiên sinh không phải vẫn muốn rời khỏi sao? Ta có thể viết phong thư cho tiên sinh, người trực tiếp đến tìm Lý Khánh An đi!”
Diêm Khải lúc này mới hiểu được, thì ra Lý Cầu ngày hôm qua là đi gặp Lý Khánh An, thì ra giữa bọn họ đã có liên hệ với nhau, nhưng mà Lý Khánh An sẽ tin tưởng mình sao?
Lý Cầu dường như hiểu được tâm tư của Diêm Khải, liền mỉm cười nói: “Người cứ yên tâm đi đi! Với tài năng của tiên sinh, với lòng dạ Lý Khánh An, hắn nhất định có thể trọng dụng người.”