– Để đệ tử đi lấy thêm cây nữa.
Rồi gã chạy vào nội đường lấy thêm một cây thương ra.
Nữ lang đón lấy trường thương hô:
– Tiếp chiêu đây!
Hồ Phỉ chuyên nghiên cứu đơn đao và quyền cước còn về những khí giới khác chàng không tinh thục, liền nhìn lên võ sư trung niên tỏ vẻ thỉnh giáo.
Võ sư này võ công cũng bình thường nhưng đi theo Vạn lão quyền sư lâu năm nên các môn khí giới dùng quyền cước về Lục Hợp môn đã được nghe nhiều. Lão thuộc bài ca quyết liền đọc ra:
Trung bình thương, thường trung vương…
Cao dê viễn cận độ bất phương…
Khứ như tiếng, lại như tuyết…
Lão chưa đọc hết đã thấy Dương Tân trả lại một chiêu.
Nữ lang đè đầu thương xuống.
Võ sư liền la lên:
– Chiêu này là Mỹ Nhân Nhận Châm chiêu số tầm thường thôi. E rằng thương pháp của cô không bằng Dương sư huynh.
Đột nhiên hai tay nữ lang ấn mũi thương xuống đè lên đầu thương của Dương Tân. Đây chính là chiêu Linh Miếu Bộ Thử trong Lục Hợp thương pháp. Chiêu này kêu bằng Vô Trung Sinh Hữu Thương. Nó là một hư thức rồi biến thành chiêu số cực kỳ lợi hại.
Cũng trong ba chiêu, Dương Tân bị kiềm chế.
Dương Tân vận nội lực vào hai cánh tay gầm thét như sấm, hất mũi thương lên.
Nữ lang rung tay một cái. Rắc một tiếng! Mũi thương của Dương Tân bị gãy rồi.
Nữ lang xoay mũi thương lại chỉ vào bụng dưới Dương Tân khẽ hỏi:
– Thế nào?
Quần hào nhìn cả về phía Dương Tân thấy mặt hắn đang tím như gan heo đột nhiên không còn chút huyết sắc rồi biến thành lợt lạt như tờ giấy trắng. Người hắn rung lên, quẳng thương xuống đất đánh ” chát ” một tiếng, miệng la:
– Hỏng rồi! Hỏng rồi!
Hắn xoay mình chạy ra ngoài.
Một tên đệ tử của hắn la gọi:
– Sư phụ! Sư phụ!
Rồi co giò rượt theo.
Dương Tân phóng cước đá tên đệ tử này lăn long lóc. Hắn không quay đầu lại, tiếp tục chạy ra cửa lớn.
Quần hào trong nhà đại sảnh đều kinh hãi không bút nào tả xiết.
Đao pháp và thương pháp của nữ lang đúng là những môn chính tông của Vi Đà môn. Tôn Phục Hổ và Dương Tân đều là hảo thủ nổi tiếng ở bản môn mà bất luận về đao hay về thương mới trong vòng ba chiêu đã bị nàng kiềm chế không ngóc đầu lên được.
Uất Trì Liên dẹp lòng tự ái, mặc cho nữ lang tỏ vẻ khinh thị. Hắn quyết định chủ ý rồi chắp tay tiến lại nói:
– Võ công của cô nương tinh diệu tuyệt luân dĩ nhiên tại hạ không thể đối phó được nhưng…
Nữ lang hơi nhíu cặp lông mày ngắt lời:
– Ông bạn dài dòng quá ta chịu không nổi. Nếu ông bạn tâm phục khẩu phục thù ủng hộ ta làm chưởng môn. Bằng không bạn không phục thì động thủ lẹ đi là xong.
Uất Trì Liên hơi đỏ mặt nghĩ bụng:
– Con nhỏ này thủ đoạn đãlợi hại, miệng lưỡi còn lợi hại hơn.
Hắn đáp:
– Sư huynh sư đệ của tại hạ đã chịu thua rồi. Tại hạ chẳng rở rói làm gì nữa…
Nữ lang liền chận họng:
– Được rồi! ông bạn thích tỷ đấu môn gì?
Uất Trì Liên đáp:
– Trước nay Vi Đà môn đã nối tiếng quyền, đao, thương tam tuyệt.
Nữ lang liệng thương đi, nói:
– Ồ! ông bạn muốn tỷ quyền cước, Nào chúng ta động thủ đi.
Uất Trì Liên đáp:
– Về chính tông Lục Hợp Quyền chúng ta bất tất phải tỷ đấu nữa vì tại hạ biết còn thua cô nương xa, xin thỉnh giáo môn Xích Khào.
Nữ lang chẳng do dự gì nói ngay:
– à! ông bạn chuyên nghiên cứu Xích Khào Liên Quyền. Thế cũng được.
Nàng giơ tay mặt chém xuống xương tỳ bà ở bả vai đối phương.
Nguyên Xích Khào Liên Quyền cũng là một quyền pháp trong Vi Đà môn, lấy Lục Hợp Quyền làm căn cơ, Hầu Quyền làm hình thức. Nó còn là một thủ pháp tiểu cầm nã trong lúc chiến đấu xát lá cà. Chiêu nào cũng là cầm, trảo, câu, tỏa, hay điểm huyệt.
Uất Trì Liên thấy chiêu số về đao thương của nàng rất lợi hại mà môn Xích Khào Liên Quyền của hắn đã rèn luyện cực kỳ tinh thục. Hắn tự nhủ:
– Võ công cô này có cao cường đến đâu thì tỷ lực của thị còn kém ta rất xạ Vả lại cuộc đánh xát lá cà, đàn bà con gái có nhiều chỗ cố kỵ khiến ta dễ thừa cơ thủ thắng.
Nữ lang đã hiểu tâm lý của hắn nên vừa ra tay đã phóng chưởng chém liền.
Uất Trì Liên vung tay trái lên gạt tay mặt đối phương, tiện tay lại điểm vào huyệt Kiên Tỉnh củanàng.
Nữ lang không để đụng tay vào đối phương đưa trệch đi một chút. đầu ngón tay thiến về mé tả điểm tới huyệt đạo ở mé trái trước ngực đối phương.
Dứt lòi hắn bật tiếng cười khô khan.
Hà Tư Hào không thấy ai đáp lại liềnn hìn nữ lang nói tiếp:
– Không còn ai nghị dị thì chức chưởng môn dĩ nhiên vào tay cô nương rồi. Tiểu đệ đã gặp rất nhiều chưởng môn các phái nhưng chưa vị nào nhỏ tuổi xinh đẹp mà lại anh hùng bằng cô nương. Thế mới biết bậc hào kiệt có chí lớn xuất phát ngay từ hồi mới niên thiếu. Chúng ta nói chuyện hàng nửa ngày mà chưa hiểu cao tính đại danh của cô nương.
Nữ lang ngần ngừ một chút, nàng muốn nói lại thôi.
Hà Tư Hào nói tiếp:
– Các vị đệ tử ở Vi Đà môn bữa nay mười phần có đến tám, chín đang chờ đại lễ bái kiến tân chưởng môn. Họ chẳng thể không biết đại danh của cô nương.
Nữ lang gật đầu đáp:
– Các hạ nói phải lắm. Tiện thiếp họ Viên… tên là… tên là Tử Y.
Hà Tư Hào võ công tầm thường nhưng kiến thức rất rộng, nghe giọng nàng nói đã nghĩ ngay đến Tử Y chưa chắc đã phải tên thật. Hắn cho là nàng mặc áo tía nên thuận miệng đưa ra hai chữ Tử Ỵ Nhưng hắn không tiện nói ra, liền vừa cười vừa mời:
– Xin Viên cô nương ngồi lên thượng tọa. Chỗ thủ tịch này phải nhường lại cô nương mới đúng.
Theo lễ thì Hà Tư Hào là một võ quan không nhỏ ở trong kinh lại là tân khách của phái Vi Đà thì dù Viên Tử Y có tiếp nhiệm chức chưởng môn cũng nên ngồi dưới để bồi tiếp nhưng nàng chẳng cần nhún nhường, thấy Hà tư Hào nhường chỗ liền bệ vệ ngồi vào chủ vị.
Bỗng nghe trong góc nhà có tiếng ấm ở khóc oà lên. Người này vừa khóc vừa nói:
– Ngày trước Vi Đà môn oai danh lừng lẫy một thời, bữa nay sao lại suy vì đến thế? Có một môn phái để con nhỏ miệng còn hơi sữa đến tận nơi khinh mạn. Hu hu.
Tiếng khóc lộ vẻ đau đoán thật sự chứ không phải có ý mạt sát.
Viên Tử Y lớn tiếng:
– Lão bảo ta miệng còn hơi sữa thì hãy ra đây để phân cao thấp.
Lần này nhìn rõ người phát thoại là một lão già hơn sáu chục tuổi, thân hình ốm nhắt, để túp râu chuột, đầu đội nói hình trái dưa.. Búi tóc củ hành mười phần bạc đến tám, chín.
Lão già nằm phục xuống bàn vừa khóc thật lớn vừa la gọi:
– Vạn Hạc Thành hỡi Vạn Hạc Thành! Người ta bảo dù lão còn sống lại cũng không địch nổi vị cô nương nhỏ tuổi mà xinh đẹp kia.
Lão nói mấy câu sau hiển nhiên có vẻ châm chọc Hà Tư Hào.
Những người nhỏ tuổi không nhịn được bật tiếng cười khúc khích.
Lão già lại vừa khóc vừa nói:
– Những anh hùng hảo hán ở các võ lâm mình đã biết nhiều nhưng chẳng ai mặt dầy như quan lão gia kia kìa.
Hai câu nói sau khiến mọi người đều động dùng vì là câu khiêu chiến ra mặt với Hà Tư Hào.
Hà Tư Hào không nhịn được lớn tiếng quát:
– Có giỏi thì chường mặt ra đây nói chuyện đường hoàng, sao lại lén lút rụt đầu như con rùa đen.
lão già vẫn vừa khóc vừa nói:
– Tiểu đệ vâng lệnh Diêm La mời quan lão gia xuống dự đại hội dưới âm cung và sẽ được làm quan lớn hơn, tiểu đệ cũng thêm phần hãnh diện.
Hà Tư Hào đứng phắt dậy chạy về phía góc nhà. tay trái hắn đánh từ trên không, tay mặt hắn nhằm đúng đầu lão chụp tới.
Lão già kia vẫn không ngừng tiếng khóc. Mọi người đứng lên coi thì đột nhiên một bóng đen từ trong góc sảnh đường bay vọt ra.
Huỵnh một tiếng. Người té xuống đất chính là Hà Tư Hào.
Quần hùng chưa ai nhìn rõ hắn bị té trong trường hợp nào.
Tên thị vệ kia thấy đồng bạn gặp điều bất lợi liền rút đao ở sau lưng xông lại.
Lập tức trong sảnh đường nhốn nháo cả lên. Một bóng đen vọt ra, tiếng gió rít lên vù vù. Tên thị vệ lại té huỵch xuống trước tiệc.
Hồ Phỉ vẫn chủ ý đến lão già, thấy lão hất hai tên thị vệ bằng thủ pháp cực kỳ mau lẹ và lợi hại phi thường. Lão cùng dùng Xích Khào Liên Quyền như những chiêu thức của Uất Trì Liên và Viên Tử Y vừa thi triển.
Xem chừng lão cũng là người ở Vi Đà môn nhưng võ công còn cao thâm gẫp mấy lần Uất Trì Liên. Nhất định lão là một tay danh thủ bản môn và không thiện cảm với bọn thị vệ Ở Thanh đình. Hai tên thị vệ tình trạng rất tất tưởi, sau một lúc mới lồm cồm bò dậy được.
Hồ Phỉ cũng ngấm ngầm cao hứng.
Viên Tử Y ngó thấy kình địch liền rời khỏi chỗ ngồi nói:
– Lão có điều chi dạy bảo sao không nói huỵch toẹt rả Ta không ưa những người nào hý lộng quỷ thần, dấu đầu hở đuôi.
Lão già từ trong góc sảnh đường uể oải bước ra, trên mặt còn đầy nước mắt nước mũi.
Viên Tử Y thấy lão da mặt vàng ửng, lưỡng quyền nhô cao, cặp mắt sấu hắm như người bị bệnh kinh niên. Có điều thần quang lấp loáng tỏ ra con người quắc thước.
Viên Tử Y không dám coi thường, ngưng thần chờ đợi.
Lão già không dở giọng châm chọc nữa, cất tiếng giọng nghiêm nghị hỏi:
– Cô nương! Cô đã không phải là người bản môn mà giữa cô và bản môn lại chẳng thù oán gì thì tội gì dính líu vào chuyện ở đây?
Viên Tử Y hỏi lại:
– Chẳng lẽ các hạ là người Vi Đà môn? Tôn tính đại danh là gì?
Lão già đáp:
– Lão phu họ Lưu, tên gọi Lưu Hạc Châu. Cô nương đã nghe đến tên Vi Đà Song Hạc bao giờ chưa? Nếu lão phu chẳng phải là đệ tử Vi Đà môn thì sao lại cùng Vạn Hạc Thành hợp xưng là Vi Đà Song Hạc.
Về Vi Đà Song Hạc, những người lớn tuổi trong sảnh đường đều nghe qua nhưng quá nửa chỉ nhận được Vạn Hạc Thành và biết lão chuyên làm điều hiệp nghĩa, nổi tiếng tốt trên chốn giang hồ. Còn một hạc nữa thì ít ai biết đến.
Bây giờ nghe lão già tự xưng mình là một nhân vật trong Song Hạc, lại nhìn thấy lão cất tay một cái đã đánh té hai tên thị vệ không nhúc nhích được, mọi người thì thầm bàn tán nhưng không hiểu gốc gác lão mà cũng không tiện nói ra.
Viên Tử Y lắc đầu hỏi:
– Vi Đà Song Hạc gì gì đó tiện thiếp chưa được nghe quạ Có phải lão muốn làm chưởng môn không?
Lưu Hạc Châu vội đáp:
– Không, không phải! Đừng đổ oan cho lão phụ Lão phu là sư huynh, Vạn Hạc Thành là sư đệ. Nếu lão phu ham làm chưởng môn thì làm từ trước rồi, hà tất phải đợi đến ngày nay.
Viên Tử Y bĩu môi nói:
– Hừ! Lão nói trăng nói cuội ai mà tin được? Vậy lão muốn làm gì?
Lưu Hạc Châu đáp:
– Điều thứ nhất là chưởng môn phái Vi Đà phải do đệ tử chân chính của bản môn tiếp nhiệm. Bất luận ai làm chưởng môn cũng không nên xu phụ quyền thế lại kinh để kết giao với những nhà quyền quý.
Chúng ta là những người võ biền thô lỗ thì kết giao bằng hữu với quan nha thế nào được?