Đòn quyền của Trương Nhu biến ảo khôn cùng, như có hàng chục cánh tay mọc ra trong không trung, đồng thời tung nắm đấm về phía Ô Di Hà. Không chỉ thế, còn có mũi thương của Nhu tiến đến, tốc độ chẳng kém gì những cú đấm kia.
“Đây là ma đạo gì thế?” Cổ Mạnh Ninh thất kinh. Thứ nội lực kì dị này bọn Hà, Ninh chưa từng thấy bao giờ, vì thực chất nó chính là từ huyết mạch Khả hãn mà ra. Chẳng là người mang huyết mạch Khả hãn đều có khả năng trích huyết, cho kẻ ngoại tộc vay mượn nội công, ấy là lý do vì sao đồ đệ nội môn của Hoàng Kim Bộ đều có thể vận dụng huyết pháp Khả hãn ở một mức độ nhất định.
“Công pháp ma đạo mà đặt tên cao quý thế!” Ô Di Đạo dù đang nằm sóng soài dưới đất cũng gượng đầu lên mà thét lớn.
Hà dùng thuấn bộ tránh ngang, tránh dọc, bước chân vô cùng dẻo dai, thoát được mũi thương sát sinh của Nhu. Vậy mà vẫn bị nguyên kình từ một vài cánh tay đánh vào bả vai, vào đầu gối, đau điếng.
Trương Nhu lập tức áp sát, tính nhân cơ hội này một thương giết chết Ô Di Hà. Hắn thúc một chiêu theo phương thẳng đứng. Hà đang đau đớn, cố vận công hết sức mới khinh công thoát khỏi đòn đánh đó, nhưng cũng bị mũi thương sượt qua đứt lìa tay áo. Trương Nhu ngay lập tức vung đòn, nhằm thẳng yết hầu Hà. Hà nhặt vội ba gọng cỏ, phi thẳng tới Trương Nhu. Nhu tưởng đó là ám khí, vội lách người né đòn, khiến mũi thương không còn đi chính xác nữa.
Thương của họ Trương cắm phập vào thân cây, đâm sâu vài gang tay, hắn phải cực lực mất vài giây rút ra.
Cổ Mạnh Ninh nhận thấy thời cơ.
Đòn đánh của Trương Nhu công lực rất lớn, vô cùng phóng khoáng. Nhưng để có thể ra đòn mạnh mẽ như vậy, hắn phải để phần ngực của mình lồ lộ ra, rất dễ khai thác. Đây là điều đại kị trong võ học. Dù cho Trương Nhu mặc giáp có dày thế nào, Cổ Mạnh Ninh tự tin một thương của hắn có thể đả thương.
Trong khi Nhu còn đang phải rút thương, Mạnh Ninh mới xuất chiêu Điểu Phi Thương của Đắc Kỷ phái, thức thứ năm, đòn đánh cực kì chuẩn chỉ như chim ưng bắt mồi, theo phương chéo nhắm vào tim Trương Nhu. Đòn đánh của Mạnh Ninh đặc biệt xung kích, xuyên qua cả thiết giáp của Trương Nhu, khiến giáp vỡ một mảnh giữa ngực. Nhưng khi xuyên được giáp rồi thì thương lại bị chặn đứng.
Có thứ gì đó còn cứng hơn cả giáp ở phía trong. Đó chính là da thịt!
Ngực hắn cứng chẳng khác gì đá tảng! Bây giờ Ninh mới vỡ lẽ vì sao hắn lại tự tin để hở yếu điểm chí mạng như vậy. Chắc chắn tên này đã nhập ma đạo, biến đổi thể chất của bản thân. Để luyện da thịt như đồng như sắt, không thể chỉ vài tháng mà thành.
“Đúng là các huynh đệ dưới trướng Ô Di! Khá lắm!” Trương Nhu cười lớn, rút thương ra. “Nhưng thực lực cũng chỉ có vậy mà thôi.” Nhu đánh với Cổ Mạnh Ninh thêm vài hiệp, Ninh chống đỡ vất vả, thở không ra hơi.
“Hắn luyện Thiết Bì, tất cơ thể phải có luyện môn,” Ô Di Hà thầm nghĩ. “Chỉ cần tìm ra điểm luyện môn mà đánh vào, chỗ đó của hắn sẽ chỉ mềm nhũn như da dẻ phàm nhân, tất khiến hắn tử thương.”
Thừa Lân lúc bấy giờ đã đánh với tên kỵ binh hơn hai chục chiêu. Tên này dù ở trên ngựa, nhưng trong rừng ngựa không đi lại tự do được, cũng chỉ như một mộc nhân đứng im một chỗ. Thừa Lân kiếm thế biến ảo, kiếm hình phát quang, tên kỵ binh không phải địch thủ, bắt đầu mệt nhoài. Lưỡi kiếm chạm nhau kêu loảng xoảng, đôi tay kỵ binh tê rần, nhưng Thừa Lân còn chưa thấy mệt mỏi. Hắn để lộ sơ hở, vùng chân không canh phòng cẩn thận, Lân một nhát chém xả xuống đầu gối, khiến hắn gào lên, ngã xuống ngựa kêu thảm thiết. Lân lại vung một kiếm nữa chém xuống cổ hắn, đầu lìa ra chỉ còn dính với cổ bằng một mẩu da mỏng.
Bấy giờ Thừa Lân mới có thể quan sát Trương Nhu địch ba tướng. Giữ khoảng cách, chàng cũng có suy nghĩ tương tự Cổ Mạnh Ninh. Kì thực chàng cũng muốn xông pha trợ tá, nhưng nghĩ kì thực năng lực mình còn yếu, nếu muốn giúp đỡ chỉ xông vào không những vô dụng mà còn ngáng đường các huynh, uổng mạng vô ích, chi rằng quan sát thật kĩ càng trước đã. Cậu đã nghe sư phụ Gia Tịnh giảng giải đôi lần rằng các công pháp nhằm thay đổi thuộc tính cơ thể tuyệt đại đa số đều có luyện môn ở đâu đó. Luyện môn nằm ở chỗ nào thì kẻ địch sẽ che chắn rất kỹ lưỡng, nếu tinh ý có thể nhìn ra.
Vùng đó thiết giáp dày nhất, vô cùng khả nghi. Đã vậy, khi trực chiến, Nhu luôn lấy chân trụ chắn phía trước, chân này để ra phía sau, luôn di chuyển về góc khuất, kể cả khi bị ba người bao vây cùng lúc cũng giấu phần đó đi.
Hoàn Thừa Lân đôi mắt bắt gặp đôi mắt của Ô Di Hà. Hà như thần giao cách cảm bắt được ý nghĩ của Thừa Lân, rồi rút đao ra tấn công Trương Nhu bên chân trụ của hắn. Nhu lấy cán thương đỡ đòn của Ô Di Hà dễ dàng, khề khà cười lớn. “Ô Di Hà, nóng nảy quá rồi sao? Những đòn này của ngươi lộ liễu, có đánh cũng là vô ích! Ta cho ngươi cơ hội cuối—”
Đúng lúc đó, Thừa Lân vận dụng thuấn bộ mới học được, lướt đến gần nhanh như một cơn gió. Không Ngưng Kiếm của cậu chém tới, một kiếm chặt vào khớp chân không thuận của Trương Nhu.