Thấy nàng không thức thời, sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, không vui nói:
“Trẫm nói không để nàng tự mình leo núi. Vốn là chuyện vui vẻ, sắc mặt này của nàng như tới pháp trường. Đây là ghét bỏ Trẫm làm mọi việc đều chỉ vì nàng?”
Nghi Quý Nhân mấy ngày qua ngồi nằm đều không yên. Trong lòng có sự tình làm bồn chồn kích động, không nói ra được, cũng áp không xuống.
Lão Tứ nói cho nàng biết Đông Phi đem một cung nữ tên Xuân Phương vốn bên cạnh mình xếp vào bên cạnh Tịch Phi. Đây coi như là chuyện bí mật rất lớn. Có thể giúp ích cho Tịch Phi, so với may con rối đưa cho Thất hoàng tử, lợi ích thực tế hơn nhiều lắm. HunhHn786
Nghi Quý Nhân từ lâu đã muốn nịnh bợ Tịch Phi, mà cũng không phải là vì tình cảm anh em Lão Tứ cùng Thất hoàng tử hoà thuận. Nàng muốn Tịch Phi là bàn đạp, để có cơ hội được gặp mặt Hoàng thượng.
Nàng không phải muốn dối trá giả tạo, chỉ nghĩ người mẹ như nàng không được sủng ái, con trai mới không để ý thể diện đi nịnh bợ Tam hoàng tử rác rưởi.
Nịnh bợ có thể thế nào đây?
Tam hoàng tử không có cơ hội làm Hoàng đế, Lão Tứ vĩnh viễn không được phong Vương.
Nghi Quý Nhân đi tới ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lấy cái lược gỗ sửa lại tóc một chút.
Nàng đã hai mươi tám tuổi. Năm mười sáu tuổi được lâm hạnh, khi đó nàng còn rất trẻ. Dung nhan theo thời gian đã biến hóa, thiếu ba phần tươi tắn, nhiều năm phần ưu tư, giống bông hoa sắp tàn có một vẻ đẹp khác.
Nàng muốn tranh thủ trước khi dung nhan tàn phai tranh thủ lấy một cơ hội.
Nghi Quý Nhân không do dự nữa. Nàng đứng dậy đi lấy túi thơm dưới gối ra cầm trong tay, mang theo bí mật của Đông Phi đi tìm Tịch Phi. Nàng kêu cung nữ thân cận cùng đi tới Thanh Khung điện.
Nàng dự định lợi dụng bí mật kia nịnh bợ Tịch Phi, để Tịch Phi sau này bên tai Hoàng đế nhắc đến nàng vài câu. Chuyện không thể ngờ, lần đầu tới cửa, liền va vào đại vận.
Vừa đến ngoài cửa Thanh Khung điện, Nghi Quý Nhân đã chạm mặt Hoàng đế mặc thường phục đi ra.
Cung nữ vội vàng thỉnh an Hoàng đế.
Nghi Quý Nhân không kịp chuẩn bị, cả kinh đến túi thơm trong tay rơi trên mặt đất, quên mất hành lễ, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn.
Hoàng đế sắc mặt không tốt, tựa hồ là buồn bực từ chỗ Tịch Phi đi ra. Hắn nhìn thấy phía trước có nữ nhân không hiểu quy tắc. Hắn nhất thời không nhận ra Nghi Quý Nhân, ngược lại vẻ mặt nữ nhân hồn phi phách tán làm nổi lên lòng trắc ẩn. Hoàng đế liền thu hồi lửa giận, tiến lên một bước, tự mình nhặt túi thơm rớt trên đất.
“Bệ hạ… Không được!”
Nghi Quý Nhân muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.
Hoàng đế đứng dậy, quơ quơ túi thơm trong tay, hỏi:
“Của nàng?”
Nghi Quý Nhân không biết Hoàng thượng là vui hay là phẫn nộ, run rẩy duỗi ra hai tay, run giọng nói:
“Tạ ơn Bệ hạ…”
Hoàng đế cũng không đem túi thơm trả lại cho nàng, mà là ngoắc ngoắc ngón tay.
Nghi Quý Nhân luống cuống tiến lên một bước. Hoàng đế bỗng nhiên đưa tay ôm eo nàng.
Xa cách đã lâu hơi thở nam nhân trong nháy mắt bao phủ nàng. Trái tim Nghi Quý Nhân sắp nhảy ra ngoài, nhất thời không biết mình đang tỉnh hay là nằm mơ.
Hoàng đế đem túi thơm treo ở thắt lưng Nghi Quý Nhân, giọng nói trầm thấp trên đỉnh đầu nàng, hỏi:
“Đến tìm Tịch Phi?”
Đại não Nghi Quý Nhân đã nghỉ việc, chỉ còn lại phản xạ có điều kiện trả lời:
“Dạ…”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng:
“Nàng ấy cùng Trẫm ăn bữa cơm đã choáng váng, còn tinh thần đâu cùng tỷ muội nói chuyện phiếm?”
Nghi Quý Nhân lấy lại tinh thần, cũng không dám ngẩng mặt nhìn Hoàng đế, chỉ run run dò hỏi:
“Nương nương thân thể không khỏe?”
“Có cái gì không khỏe? Chỉ giở tính hờn dỗi thôi.”
Hoàng đế cúi đầu nhìn Nghi Quý Nhân:
“Ngẩng đầu lên.”
Nghi Quý Nhân muốn biểu hiện ra bộ dáng nên có của nữ nhân Hoàng đế, lại khẩn trương đến trở nên cứng nhắc. Mặt không có chút máu mà ngẩng mặt lên, khẩn trương đến ánh mắt không ngừng né tránh.
“Nàng có nguyện ý theo Trẫm đi du ngoạn Ba Thục hay không?”
Hoàng đế thần sắc nghiêm túc hỏi nàng.
Nghi Quý Nhân thật sự hoài nghi mình đang nằm mơ.
Nằm mơ cũng không dám kỳ vọng vinh sủng như vậy.
Hoàng đế mời nàng bồi giá đi du ngoạn?
“Ta…”
Nàng thở ra một hơi, mới vừa muốn đáp ứng lại bị Hoàng đế giơ tay ngăn lại.
“Đừng trả lời ngay. Nàng nghĩ xong, nói cho Tịch Phi, để Tịch Phi chuyển cáo Trẫm.”
Hoàng đế nói xong liền đi.
Nghi Quý Nhân đứng tại chỗ cũ sửng sốt rất lâu, thân thể vẫn luôn rung rung.
Cung nữ bên cạnh cũng khó có thể tin nhìn chằm chằm sườn mặt Nghi Quý Nhân. Không biết Hoàng đế tại sao bỗng nhiên quan tâm Quý Nhân ở chốn lãnh cung này.
Nghi Quý Nhân cũng không biết.
Không biết Hoàng đế chỉ là muốn mượn nàng để Tịch Phi ăn chút dấm chua, cảnh cáo Tịch Phi đừng có thị sủng mà kiêu.
Nghi Quý Nhân cho là Hoàng đế thật sự muốn mang nàng cùng đi du ngoạn.
Nàng còn chưa có lấy ra bí mật lớn cùng Tịch Phi trao đổi, đã được Hoàng thượng quan tâm.
– ———–
Tiểu kịch trường
Dao Dao nhớ lại trong nguyên tác Hoàng đế là tra nam, bỗng nhiên đoạt lại hộp sữa bò Vượng Tử.
Không cho uống!
“Hoàng đế đều là đại móng heo!”
Bé Bảy mất món sữa yêu thích:
“???”