– Anh muốn nói về chuyện Tiêu Tống Hàm theo đuổi em mấy ngày qua.
Cô nở nụ cười nhẹ, đối mặt với chuyện ngoài ý muốn này, cô luôn giữ thái độ điềm tĩnh.
– Em biết cả bệnh viện đã đồn ầm lên rồi.
Bác sĩ Lý khá lo lắng cho cô vì dù sau đây cũng là môi trường bệnh viện, việc bệnh nhân cưa cẩm bác sĩ công khai, gây xôn xao sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác.
– Anh lo trước sau gì viện trưởng cũng sẽ biết chuyện này.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhờ Tiêu Tống Hàm mà cô phải gánh lấy hậu quả từ việc cưa cẩm tùy hứng, thiếu suy nghĩ của hắn.
– Em sẽ giải thích rõ với viện trưởng, sẽ không sao đâu.
Thấy Tiêu Tống Hàm chai mặt theo đuổi cô khiến bác sĩ Lý rất chướng mắt. Anh ấy chủ động đưa ra lời đề nghị:
– Ninh Mịch, hay là để anh thay em đảm nhận điều trị cho Tiêu Tống Hàm.
Cô có chút bất ngờ trước lời đề nghị của bác sĩ Lý. Đối với công việc Ninh Mịch rất nghiêm túc và hết lòng, chưa từng có ý định đùn đẩy hay trốn tránh dẫu có gặp khó khăn thế nào đi chăng nữa.
– Cám ơn ý tốt của anh, nhưng em nghĩ không cần làm vậy đâu. Dù sao thì chỉ còn vài ngày nữa là Tiêu Tống Hàm có thể xuất viện rồi.
Cô thẳng thắn nói lời từ chối đầy lịch sự. Nhất Khải có cảm giác buồn đau đáu, thật ra đây không phải lần đầu tiên anh ấy thể hiện sự quan tâm dành cho cô, tuy nhiên lần nào cũng bị Ninh Mịch từ chối.
…
Hôm nay vẫn như những ngày trước, cuối buổi làm việc cô lại mang cả đống quà đến phòng bệnh của Tiêu Tống Hàm để trả lại kèm theo câu nói quen thuộc:
– Anh đừng làm như vậy nữa, tôi sẽ không nhận đâu. Anh đang gây ảnh hưởng đến công việc của tôi.
Tuy nhiên hắn lại nghĩ cô từ chối vì chê quà chưa đủ giá trị, có lẽ cô muốn nhiều hơn thế nữa.
– Bác sĩ Triệu à, đây chỉ là chút lòng thành của tôi thôi, cô làm như vậy thôi thật sự rất đau lòng. Cô muốn gì cứ nói tôi biết, Tiêu Tống Hàm tôi nhất định sẽ chiều theo ý cô.
Cô thật hết nói nổi với người đàn ông cứng đầu và suy nghĩ hời hợt như hắn. Nhớ đến gợi ý của “em trai”, cô liền muốn áp dụng thử, Ninh Mịch tỏ ra tự tin, dứt khoát nói:
– Tôi đã có chồng sắp cưới rồi, anh đừng làm phiền tôi nữa.
Vừa nói dứt lời cô đã quay người bỏ đi, để lại Tiêu Tống Hàm há hốc mồm nhìn theo vì vừa tức lại vừa tiếc.
Nhưng kể ra Ninh Mịch cũng thật cao tay, anh chỉ bảo cô có thể nói với hắn cô đã có người yêu, nào ngờ Ninh Mịch nâng cấp thành chồng sắp cưới, phen này Tiêu Tống Hàm chẳng thể đỡ nổi.
…
Cô vừa bước ra khỏi thang máy bệnh viện để đến cổng chính về nhà, trùng hợp thay Tần Lãng cũng cùng lúc bước ta ở thang máy bên cạnh.
– Nhóc à, lại gặp em rồi.
Anh cũng vừa thăm bệnh xong và đang rời khỏi bệnh viện. Cô nở nụ cười đi bên cạnh em trai, còn anh thì vẫn mặt lạnh, im lặng bước đi. Cô nửa đùa nửa thật cất lời:
– Hôm nay chị đi nhờ xe em về nhà được không?
Tần Lãng cục súc vẫn không đáp lời, từ nãy đến giờ anh cứ nhìn thẳng mà chẳng đoái hoài gì đến cô. Ninh Mịch hụt hẫng đứng khựng lại, có lẽ “cậu nhóc” quá đỗi nhạt nhẽo và không thích nói chuyện với cô: “Biết vậy mình đã không hỏi rồi. Xấu hổ chết đi được.”
Cô định đi sang hướng khác vì thấy anh cứ làm lơ mình. Nhưng đột nhiên Tần Lãng cũng đứng lại, anh quay người nhìn về phía sau khi đột nhiên thấy cô không đi tiếp:
– Sao còn đứng đó? Về thôi.
Ninh Mịch liền nở nụ cười rồi chạy về phía anh:
– Đến liền đây.
Thì ra anh vẫn luôn nghe cô nói, chỉ là tính tình kiệm lời cứ thích tỏ ra lạnh lùng, chi bằng ngay từ đầu nói một tiếng, đằng này cứ im lặng. Nhưng dẫu sao thì anh cũng không đến mức vô cảm.
Hình ảnh cả hai đi cùng nhau đã vô tình rơi vào tầm mắt của ai đó…
…
Trong phòng bệnh, Tiêu Tống Hàm đang bực tức mà than thở với mấy tên thuộc hạ sau khi nghe cô bảo đã có chồng sắp cưới. Trong lúc hắn đang tuyệt vọng, một tên đàn em mang đồ ăn vào cho hắn, vừa bước vào phòng, tên đó đã tỏ ra bàng hoàng cất lời:
– Đại ca à, em… em vừa nhìn thấy bác sĩ Triệu đi cùng Ngụy Tần Lãng.