– Đây là muội muội song sinh của ta, Thu Hằng. Muội ấy và Bình Nguyên Vương là thanh mai trúc mã, lần này tham gia tuyển tú cũng chính là muốn hầu hạ cho chàng!
Nghe xong Kim Ngọc lập tức ngẩng đầu nhìn Thu Hằng, nàng cảm giác bản thân quá bé nhỏ trước vị tiểu thư danh môn nhan sắc kiều diễm, tự nghĩ chẳng thể nào đủ tư cách so sánh với Thu Hằng. Sau vài giây bối rối, Kim Ngọc hạ mình xếp hai tay ngay ngắn trước bụng rồi hành lễ như một nô tỳ với chủ tử:
– Bái kiến nhị tiểu thư! Kim Ngọc tự biết thân phận mình, tuyệt đối không có ý tranh giành sủng ái của Vương Gia, chỉ mong ngày ngày được bên cạnh chàng hầu hạ, mong nhị tiểu thư chấp nhận.
Tỷ muội Thu Đào đều bất ngờ trước hành xử của Kim Ngọc, nàng ta quả thật đã xinh đẹp dịu dàng lại còn khiêm hạ lễ phép, cả hai đồng loạt đưa tay đỡ nàng ta đứng dậy. Thu Hằng đôi mắt ưu tư khẽ nhìn sang phía Lê Hạo vẫn đang đứng từ xa trông về phía ba người, quyết không để thua kém Kim Ngọc về ngôn hành ứng xử, Thu Hằng nhẹ nhàng đáp lời:
– Kim Ngọc tiểu thư đường đường là nghĩa nữ của tam phẩm văn quan, xin chớ tự ti hạ mình. Ngày tháng sau này xin được chỉ giáo!
Thấy nét mặt của hai vị cô nương đã giãn ra, Thu Đào mới xin từ biệt để còn cùng Lê Tuấn dùng thiện:
– Hoàng Thượng đang chờ ta, hai người hãy về Quảng Hằng Các trước, hôm khác ta sẽ đến thăm!
Thu Hằng nét mặt u buồn nhưng vẫn mỉm cười với tỷ tỷ:
– Vẫn là tỷ tỷ tốt số! Hoàng Thượng quả thật đối với tỷ không bạc!
Thu Đào vốn không còn tâm trí nghĩ đến việc làm sủng phi gì cả, lòng đang rối bời vì Lê Tuấn chính là người ba năm sau bị thích sát, hơn thế nữa Thu Đào cũng không muốn đem sự may mắn của mình ra mà cứa thêm vết dao nào vào lòng Thu Hằng, nàng chỉ cố nặn ra một nụ cười rồi gật đầu từ biệt. Đi ngang qua chỗ Lê Hạo, Thu Đào khẽ sựng lại vài giây nhìn chàng với một loại cảm xúc hỗn tạp, đáy mắt long lanh như muốn nói một lời rằng từ đây nàng sẽ triệt để chấm dứt mọi tơ tưởng về chàng, nhưng rốt cuộc lại như có gì đó chắn ngang cổ họng bắt Thu Đào phải nuốt ngược vào trong. Cuối cùng, nàng chỉ lặng lẽ bước qua mà không nói gì, bỏ lại Lê Hạo loay hoay đánh vật tìm cách giải quyết mớ hỗn độn do sự đào hoa của chàng mang lại.
* * *
Về đến Thừa Càn Cung, Lê Tuấn kéo tay Thu Đào vào chính điện nơi chàng thường ngồi phê duyệt tấu chương, vẽ tranh viết chữ. Nhìn qua ngó lại thấy cung nữ thái giám đã tuân lệnh lui ra hết, chàng mới nâng hai tay Thu Đào lên rồi dùng giọng thân mật như thường ngày hỏi:
– Ta đã hứa sẽ không để nàng lấy người mình không yêu, dám hỏi đại tiểu thư ta có thực hiện được lời hứa ấy chưa!
Thu Đào nhìn thẳng vào mắt chàng mà tim lại nhói đau một cách kỳ dị, hệt như cái đêm ở Huy Văn Tự nhìn chàng từ phía sau lưng. Muốn mở miệng ra nói hết tất cả sự thật nhưng cơ hàm cứ cứng lại. Thu Đào biết phải nói thế nào đây? Bảo chàng phải đề phòng Lê Nghi Dân, phải tìm cách giết hắn chăng? Hay là khuyên chàng bỏ cả ngai vàng để bảo toàn tính mạng? Rồi thì phải dựa vào đâu để chứng mình lời mình nói là đúng sự thật? Hay nói ra xong sẽ bị người khác cho là kẻ điên? Nói ra không được, không nói lại càng không được. Bế tắc và lo sợ, trong phút giây cảm xúc lên cao trào, nàng không ngăn nổi giọt lệ tuôn ra nơi khóe mắt rồi òa lên như than như trách:
– Tại sao chàng lại là Hoàng Thượng? Tại sao vậy? Ta chỉ muốn chàng là thị vệ Lê Tuấn, ta chỉ muốn chàng được một đời bình an..
Lê Tuấn thấy biểu cảm của Thu Đào thì vô cùng thắc mắc, vì theo lý mà nói chàng là Hoàng Thượng chẳng phải tốt hơn sao, có thể đường đường chính chính cưới nàng làm thê tử, cùng nhau sống một đời bình an đến bạc đầu, như vậy có gì khiến nàng phải buồn phiền đến phát khóc như vậy? Chàng nắm lấy hai vai Thu Đào để giữ nàng trấn tỉnh lại và nói:
– Sao ta không thể là Hoàng Đế được? Ta vẫn có thể sống một đời bình an cùng nàng mà!
Hai gương mặt đối diện nhau chỉ cách trong gang tấc. Lê Tuấn khẽ đưa tay lên lau giọt nước mắt trên má Thu Đào rồi kéo nàng lại ôm trọn trong vòng tay. Chàng an ủi:
– Có phải nàng sợ Trẫm là Hoàng Đế thì sẽ tam thê tứ thiếp không? Trẫm vẫn nhớ lời nàng nói lúc ở Quốc Tử Giám, ở “nơi nàng sống” trước kia mỗi người chỉ được thành thân với một người. Vì nàng, Trẫm quyết không nạp thêm cung tần mỹ nữ nào hết, dẫu cho có bị ép lập thêm hậu phi thì cũng chỉ độc sủng mình nàng! Số phận do mình tự định đoạt, nàng yên tâm, Trẫm quyết không phụ nàng!
Thu Đào hai tay buông thỏng đứng yên trong ngực chàng lắng nghe hai trái tim đang cùng nhịp đập. Phải! Nguyễn Du cũng đã có nói “xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều” (*), rõ ràng lịch sử ghi chép chàng không có thê thiếp và con cái, vậy nếu một năm sau Thu Đào được sắc phong Chiêu Nghi thì xem như sử sách đã chép sai rồi! Hoặc giả thời không nay đã nghịch đảo, cho Lê Nhân Tông được một lần sống lại, lịch sử sẽ thay đổi chăng? Tâm trí Thu Đào bỗng le lói một niềm hi vọng rằng thế sự có thể chuyển xoay, nếu không phải thế thì nàng bị vận mệnh đẩy ngược về sáu trăm năm để làm gì đây? Đưa tay lau nước mắt, Thu Đào khẽ lách ra khỏi vòng tay chàng, cố nuốt tiếng nấc nghẹn xuống mà hỏi:
– Lê Tuấn! Chàng có tin ta không? Tất cả những gì ta nói chàng đều tin hết phải không?
– Trẫm tin nàng! – Lê Tuấn gật đầu quả quyết.
Thu Đào cười méo xệch để thay lời cảm ơn. Sau khi bình tâm lại, nàng nghĩ sẽ vạch kế hoạch trong vòng một năm khiến Lê Tuấn hoàn toàn tin vào việc nàng chính là Trà My trở về từ thế kỷ hai mươi mốt. Vì chuyện này đối với những người ở đây quả thật quá hoang đường, gượng ép nói ra cũng chẳng ai tin. Hơn nữa, nếu nàng may mắn có thể làm thay đổi số mệnh của Nhân Tông, chàng không bị giết thì Lê Thánh Tông làm sao lên ngôi? Một trang sử vàng son của Đại Việt dưới thời Hồng Đức thịnh trị (*) lẽ nào lại biến mất? Liệu hiệu ứng hồ điệp (*) xảy ra do có ai đó lọt vào lỗ hỗng thời gian trở về quá khứ gây ra có thật sự tồn tại hay không? Và rất nhiều hậu quả khó lường sẽ kéo theo. Vì vậy Thu Đào chọn cách từng bước một mang Lê Tuấn thoát khỏi hiểm nguy trước rồi mọi thứ tùy cơ ứng biến. Nghĩ là làm, Thu Đào hạ quyết tâm thực hiện bước đầu tiên: Làm cho tài liệu lịch sử bị sai, Lê Nhân Tông phải có phối ngẫu. Đoạn nàng nắm lấy tay Lê Tuấn thì thầm như sợ ai nghe thấy:
– Vậy chàng hãy nghe ta! Một năm sau lập tức sắc phong Hoàng Hậu, không nhất thiết phải là ta, là bất cứ ai cũng được! Van xin chàng phải nghe ta!
Lê Tuấn quả thật bối rối trước lời đề nghị của Thu Đào, chàng tròn mắt ngạc nhiên hỏi:
– Vì sao?
– Tạm thời ta không thể nói rõ cho chàng hiểu. Nhưng điều quan trọng là nếu chàng có Hoàng Hậu, sớm có hoàng tử công chúa, thì hoàng vị mới vững chắc được! – Thu Đào khổ sở giải thích bằng một lý lẽ bình thường mà ai cũng có thể nghĩ ra được.
Lê Tuấn nghe xong cười xòa, vuốt má nàng rồi lại giọng trêu chọc:
– Nàng bắt đầu giống mẫu hậu rồi đấy! Lúc nào cũng “mau có hoàng tôn”!
Nét mặt dịu lại nhìn Thu Đào chăm chú, chàng vén mấy sợi tóc hai bên thái vào mép tai cho nàng rồi hứa từng câu từng chữ chắc nịch:
– Được! Chỉ cần là nàng muốn Trẫm đều đáp ứng. Một năm sau Trẫm dẫu có chống lại cả thiên hạ vẫn sẽ sắc phong nàng làm Hoàng Hậu!
Quá cảm động trước tình cảm của Lê Tuấn, Thu Đào chợt không kiềm nổi lòng mình mà âu yếm nhìn kỹ gương mặt chàng thêm một chút. Lê Tuấn cũng đáp lại bằng một nhãn quang vô cùng ấm áp nồng hậu, chàng lướt ánh nhìn lên trán, mắt, mũi, rồi dừng lại trên đôi môi chúm chím ửng hồng. Gương mặt Thu Đào nóng rang lên như thể ánh nhìn của Lê Tuấn có phát ra lửa thiêu đốt hết từng nơi trên người nàng. Một bàn tay chàng luồng ra sau gáy khẽ kéo gương mặt Thu Đào lại gần hơn, bàn tay còn lại hư hỏng đặt sau lưng eo nàng ghì chặt, đôi môi chàng cứ thế hạ xuống càng lúc càng gần. Biết rõ sắp xảy ra chuyện gì tiếp theo, Thu Đào nhanh chóng “tỉnh táo” lại, nàng vả nhẹ lên má chàng một cái rồi thẹn thùng quay mặt đi và mắng:
– Chưa đủ mười tám tuổi mà chàng hư hỏng thế!
Bất ngờ trước hành động của Thu Đào, Lê Tuấn vờ xoa xoa lên má như thể là bị tát đau lắm, rồi ngang ngược nói:
– Sao lại hư hỏng? Sao lại phải đủ mười tám tuổi? Phụ Hoàng của Trẫm năm mười chín tuổi đã có cả tứ đệ rồi đấy!
– Còn nói chàng không hư hỏng? Chưa đường đường chính chính làm đại hôn với ta mà đã muốn “ăn kem trước cổng” (*) à! – Thu Đào ngượng chín mặt nhưng vẫn ngông nghênh đáp trả!
Lê Tuấn bày ra vẻ mặt uất ức:
– Đại hôn thì Trẫm hiểu! Trẫm xin lỗi đã mạo phạm nàng! Nhưng còn ‘ăn kem.. “gì đấy là thế nào? Có thể ít dùng ngôn từ kỳ dị của nàng đi được không? Trẫm nghe không hiểu!
Thu Đào chỉ muốn lập tức chạy khỏi nơi này cho đỡ thẹn nên ném ra một câu bất cần:
– Không hiểu cũng mặc xác chàng!
Xong nàng liền quay lưng bỏ chạy, nhưng Lê Tuấn nhanh như cắt đã chụp được tay Thu Đào kéo mạnh. Bị giật ngược về phía sau bất ngờ nên Thu Đào chới với ngã ngữa ra, không thừa không thiếu lại ngã ngay vào lòng Lê Tuấn lần nữa như chàng đã cố tình sắp xếp.
– Nè, nàng phải ở lại dùng thiện với Trẫm chứ!
– Chàng cố tình ức hiếp ta?
Thu Đào vừa thẹn vừa bực bội đưa tay đấm lên ngực Lê Tuấn một cái rõ đau khiến chàng kêu lên:
– Á! Nàng là nữ nhi mà mạnh tay quá vậy!
Hai người cứ ta đánh chàng một cái, chàng đánh ta một cái, tiếng cười đùa cợt nhã làm Đào Biểu đứng phía ngoài không muốn hiểu lầm cũng không được. Đào Biểu vốn định đến mời Hoàng Thượng sang phòng bên dùng thiện nhưng lại ngại không muốn quấy rối phút giây vui vẻ hiếm có của chàng nên cứ đứng bên ngoài mà che miệng cười khúc khích. Đang loay hoay chưa biết sẽ mở lời gọi như thế nào thì ông ta bị một dáng vẻ hấp tấp từ xa đang tiến đến Thừa Càn Cung làm chú ý.
Thừa tướng Lê Thụ bước đi như đang chạy, hối hả nói với theo mong Đào Biểu nghe thấy sớm chừng nào tốt chừng ấy:
– Đào công công, mau báo bẩm báo Hoàng Thượng, bổn Thừa Tướng có việc hệ trọng xin cầu kiến!
Đào Biểu còn chưa kịp hiểu việc gì đang xảy ra thì Lê Thụ đã đến trước mặt cầm lấy tay ông mà lay lấy lay để, vừa thở hồng hộc vừa nói:
– Không xong rồi! Hôm nay ta và Lê Khả đại nhân thay Hoàng Thượng thiết triều, nghe các triều thần đồng loạt bẩm báo hiện khắp nơi từ Đông Kinh (*) đến Tây Kinh (*) đều có quan lại phú hào địa phương cầm đầu muốn chất vấn triều đình. Chúng nói Hoàng Thượng không phải là huyết thống của Thái Tổ!
– Cái gì? – Đào Biểu bàng hoàng đánh rơi cả phất trần trên tay xuống đất.
* * * Hết chương 26 —-
Chú thích:
1. (*) Đôi hia: Đôi giày có cổ cao đến khuỷu chân, gần giống với đôi ủng xuất xứ từ phương Tây.
2. (*) Lưỡng long triều nhật: Một loại hoa văn thêu hai con rồng cùng với mặt trời. Họa tiết này rất thường gặp trên áo mũ dành cho vua ở thời phong kiến của nước ta và Trung Quốc.
3. (*) Phạm húy: Nói hoặc viết ra tên thật của vua.
4. (*) Nguyễn Xí và Lê Lăng: Hai võ quan có công phò tá nhà Lê từ thời Lê Thái Tổ.
5. (*) Ngọ thiện: Bữa trưa của vua
6. (*) Xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều: Một câu thơ trong Truyện Kiều của Nguyễn Du.
7. (*) Hồng Đức thịnh trị: Thời Lê Thánh Tông làm vua Đại Việt.
8. (*) Hiệu ứng hồ điệp: Hiệu ứng bươm bướm (tiếng Anh: Butterfly effect), còn được gọi là hiệu ứng cánh bướm, là một khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (tiếng Anh: Sensitivity on initial conditions). Hiệu ứng này được nhà toán học Edward Norton Lorenz khám phá ra. Khi thực hiện mô phỏng các hiện tượng thời tiết, Lorenz nhận thấy rằng nếu ông làm tròn các dữ liệu đầu vào, dù với sai số bé thế nào đi nữa, thì kết quả cuối cùng luôn khác với kết quả của dữ liệu không được làm tròn. Một thay đổi nhỏ của dữ liệu đầu vào dẫn đến một thay đổi lớn của kết quả. Tên gọi hiệu ứng cánh bướm bắt nguồn từ hình ảnh ẩn dụ: Một cơn bão chịu sự ảnh hưởng của một con bươm bướm nhỏ bé vỗ cánh ở một nơi nào đó rất xa cơn bão.
Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.
Tham khảo thêm trong: Wikipedia Tiếng Việt.
9. (*) Ăn kem trước cổng: Từ nói lại của” ăn cơm trước kẻng”, chỉ những người chưa thành hôn mà đã sống như vợ chồng.
10. (*) Đông Kinh: Thăng Long (Hà Nội)
11. (*) Tây Kinh: Quê hương của Lê Lợi. Khi dời đô về Thăng Long ông đã đặt cho Thanh Hóa là Tây Kinh.