Lam Nguyệt mãnh lắc đầu, nàng làm sao vậy, dạo này trí nhớ quá không tốt a.
Chi nha!
Tiểu thú từ trên người Lam Nguyệt nhảy xuống liền chạy nhảy hoạt động.
“Vật nhỏ, đừng chạy loạn”
Lam Nguyệt kêu một tiếng, gọi lại nó. Lại đem quả trứng đặt xuống, phù, quả trứng này vậy mà nặng a.
“Tiểu Phượng Nhi, ngươi cuối cùng cũng đến.”
Thanh âm Quân Vô Nhai vang lên, lần này đã không phải trong đầu nàng vang lên, mà là từ bên trên.
Lam Nguyệt ngẩng đầu, một thân ảnh lọt vào tầm mắt nàng.
Hắc y như đêm, yêu dị bạch phát, ý cười tà tứ, tuyệt mỹ dung nhan.
Nam tử thân hình cao ngất, bạch phát tùy ý xoã tung, theo bước chân hắn nhẹ nhàng lay động, dung mạo tuấn mỹ, mang theo một chút tà tứ mị hoặc. Mắt phượng hơi nheo lại, hắc mâu một mảnh ám trầm, đỏ như máu môi hơi vẽ một độ cung hoàn mỹ, yêu nghiệt lại càng thêm yêu nghiệt.
Hắn một tay đặt trên lang can, ngón tay thon dài tinh tế, oánh nhuận gần như trong suốt.
Nam tử một thân thuần sắc hắc y, ẩn có kim văn phức tạp, mặc trên người hắn lại khiến người khác cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.
Lam Nguyệt hơi nheo lại mắt, đánh giá nam tử trước mặt.
“Quân Vô Nhai?”
Nam tử nhìn nàng, mắt phượng tràn đầy ý cười, thoáng cái liền xuất hiện trước mặt Lam Nguyệt.
“Không tồi, chính là ta. Nhưng thế nào? Bản tôn nhưng mỹ? Có phải hay không vừa gặp liền đối bản tôn nhất kiến chung tình?”
Hắn còn chưa quên, nàng lần đầu gặp đã kêu hắn lão!
“Ha hả”
Lam Nguyệt không cười hai tiếng, không lí hắn. Cũng quên để ý hắn vừa mới xưng hô.
Quân Vô Nhai này rất mỹ, thậm chí có thể cùng….
Ân? Cùng ai so sánh?
Lam Nguyệt khẽ cau mày, nàng giống như quên cái gì…
“Làm sao vậy?”
Thấy Lam Nguyệt xoa đầu, Quân Vô Nhai không khỏi hiếu kì hỏi.
“Trước sắc đẹp của bản tôn, choáng váng?”
Lam Nguyệt liếc hắn một chút, đầu lão phượng hoàng này không khỏi quá tự kỷ đi? Cái gì cũng dám nói.
Lam Nguyệt không trả lời, chỉ dùng ánh mắt thể hiện sự khinh bỉ.
Quân Vô Nhai không nói, đôi mắt nhìn nàng có chút phức tạp.
Nha đầu này, liệu có phải là nàng? Đúng hay không?
“Hoá ra đây là Phượng Linh không gian a? Không tồi”
Lam Nguyệt nhìn vài vòng, rất hài lòng, cách bố trí thật hợp ý nàng. Làm nàng mạc danh cảm thấy quen thuộc.
“Đương nhiên, cũng không xem là ai luyện chế!”
Quân Vô Nhai lên tiếng, thanh âm có chút đắc ý.
“Ngươi cùng chủ nhân của Phượng Linh Giới có quan hệ gì?”
Lam Nguyệt nheo mắt nhìn hắn, lại còn đắc ý? Đắc ý cũng không phải ngươi luyện chế đi.
Quân Vô Nhai im lặng hồi lâu, cũng không biết như thế nào, hắn trả lời nàng, thanh âm lại mang theo tức giận.
“Nàng chính là kẻ không tim không phổi, một cái khúc gỗ! Hừ!”
Lam Nguyệt nhìn phản ứng của hắn, trong lòng hiểu rõ, nàng lắc lắc đầu, hỏi sang chuyện khác.
“Không gian này có gì tốt?”
“Hàn Nguyệt Điện là trung tâm chủ chốt của không gian, có chín tầng, mỗi tầng đều chứa bí tịch công pháp tu luyện khác nhau, muốn mở ra đều do tu vi của ngươi tăng tiến nhiều hay ít.”
Lam Nguyệt im lặng nghe Quân Vô Nhai giải thích, đại khái hiểu được Phượng Linh Giới.
Nàng hiện tại vừa đột phá Tụ Linh Cảnh hậu kì, có thể lên đến tầng đầu tiên.
“Ta thấy ngươi vừa trên lầu xuống, ngươi có thể đi đến tầng mấy?”
“Bản tôn bị giam trong đây lâu như vậy, tất nhiên toàn bộ các tầng đều đi qua.”
“Nga, tầng một có cái gì? Chúng ta đi xem xem thử!”
“Tốt”
Quân Vô Nhai đáp một tiếng, dẫn đầu lên lầu.
Lam Nguyệt bước đến cầu thang, liền cảm giác đi qua một tầng bích chướng ngăn cản, nàng phải đem tu vi linh lực vận chuyển một vòng, bích chướng mới biến mất, nàng thở phào, nhanh chóng đuổi kịp Quân Vô Nhai.
Tầng một cũng không phải chỉ có một phòng, ngược lại có đến năm phòng, duy độc chỉ có một phòng có phong ấn.
“Ngươi mở cửa đi, dùng toàn bộ linh lực trùng kích cửa, lực lượng vừa đủ, môn sẽ khai.”
Quân Vô Nhai nhàn nhạt nói.
“Ngươi đã vào bên trong?”
“Bản tôn cũng không phải Phượng Linh giới chủ nhân.”
“Nga”
Ra vậy, các tầng đều như nhau, nhưng mở ra truyền thừa cũng chỉ có chủ nhân thực sự.
Lam Nguyệt không nhiều lời trực tiếp một kích toàn lực đánh vào phong ấn.
Ầm ầm..
Thanh âm va chạm vang lên, chỉ thấy nháy mắt, cánh cửa rắn chắc vỡ nát thành bột phấn, biến mất.
Lam Nguyệt chậm rãi bước vào.
‘Đệ nhất tầng truyền thừa, phi hành linh kỹ «Cửu Linh Hàn Dực», «Cửu Thiên Sử Lục», «Tinh Thần quyết»’
Thanh lãnh thanh âm vang lên tựa như từ viễn cổ xa xưa truyền đến, tràn ngập cả căn phòng, Lam Nguyệt nhìn trước mắt chứa trong quả cầu kết giới trôi lơ lửng ba vật, vươn tay bắt lấy một trong ba.
Kết giới tán đi, trong tay Lam Nguyệt xuất hiện một cái xanh biếc ngọc giản, màu xanh cùng nàng màu mắt giống nhau như đúc.
Đôi mắt Lam Nguyệt loé lên ánh sáng, Thần thức nhanh chóc chui vào ngọc giản, trong đầu nàng nhiều hơn tin tức.
«Tinh Thần quyết»
Tu luyện tinh thần lực công pháp, gồm năm tầng.
Người tu luyện Tinh Thần quyết, tinh thần lực nâng cao, Thần hồn lớn mạnh. Có thể dùng tinh thần lực công kích tấn công địch nhân, Thần hồn lớn mạnh nghiền áp đối thủ.
Tu luyện đến viên mãn, Tinh thần lực cường đại, có thề ngàn dặm khuếch tán, ngàn dặm truyền tin, chữa trị Thần hồn hao tổn!
Tinh thần lực công kích! Bảo vật a!
Hai mắt Lam Nguyệt sáng lên, kích động đến không nhẹ.
Trong đầu tiếp nhận xong tu luyện pháp quyết, ngọc giản trên tay nát, chậm rãi tan thành khói bụi.
Lam Nguyệt tiếp tục tiếp nhận thứ hai ngọc giản, là một quyển phi hành linh kỹ, ngày đi vạn dặm, xa xa vượt qua bình thường ngự vật phi hành, bất quá nàng đẳng cấp chưa đủ, chưa thể luyện tập.
Mộc cánh bay không phải chỉ có Đế Phân Cảnh cường giả mới làm được sao! Chỉ cần nàng đạt đến Thực Hoá Cảnh liền có thể học rồi! Đến lúc đánh không lại liền chạy, bảo toàn mạng nhỏ không thành vấn đề!
Lam Nguyệt phi thường vui sướng đem thứ ba vật tiếp lấy.
«Cửu Thiên Sử Lục»
Đây là Cửu Thiên ghi lại toàn bộ kí lục, gần giống với bách khoa toàn thư cái gì cũng có, Lam Nguyệt tiếp thu ngọc giản truyền thừa, chỉ cần động động ý niệm muốn biết cái gì cũng có.
Lần này ngọc giản cũng không biến mất, nó tựa như máy chiếu không gian ba chiều, đem kí lục phân chia rõ ràng, về cường giả, linh dược, đan dược, Nhân tộc, Thú tộc, Yêu tộc, Quỷ tộc, Ma tộc,Thần tộc lục giới trích lục đến rõ ràng.
Còn có một phần về thời kì thượng cổ, thượng cổ thú, thượng cổ thần, thượng cổ thần khí.
Hiện tại nàng cũng không thể toàn bộ xem, nàng còn tại Lạc Nhật sơn mạch, nguy hiểm trùng trùng, tạm thời đem việc tu luyện bỏ qua.
“Quân Vô Nhai, ta bên trong đây, kia thân thể ta? Thân thể ta không phải vẫn còn bên ngoài chứ?”
Quân Vô Nhai liếc nàng một cái, nói:
“Yên tâm, ngươi là cả người đều tiến vào! Nếu không ngươi nghỉ vật nhỏ kia với quả trứng đó vào được?”
Lam Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, làm nàng còn lo lắng một hồi.
“Kia, trước tiên rời Lạc Nhật sơn mạch đã, ta ra ngoài.”
Quân Vô Nhai nhìn nàng biến mất, chậm rãi đi xuống lầu.
Hắn cầm lên ngọc giản chứa « Cửu Thiên Sử Lục » lật đến thượng cổ thần, tra một cái tên.
Không có!!?
Quân Vô Nhai thất kinh, như thế nào lại không có? Cửu Thiên sử lục chính là Cửu Thiên thế giới lưu lại giới lục, sự kiện nhân vật tuyệt đối sẽ không bỏ sót! Vì sao lại như vậy??
Rốt cuộc là ai, lại có thể xoá tên một người khỏi Cửu Thiên sử lục? Chẳng lẽ nàng làm cái gì, trái với Thiên đạo, bị thiên đạo xoá sổ?? Ánh mắt Quân Vô Nhai càng lạnh lẽo.
Chẳng lẽ vì người kia? Rốt cuộc hắn là ai! Vì cái gì khiến nàng có thể hy sinh nhiều như vậy!
Nàng biến mất, người kia thì sao? Hắn đã làm cái gì?
Hắn đưa mắt nhìn quả trứng im lặng nằm trên bàn, tiến đến gần.
Bàn tay chạm lên cự trứng, một vầng ngân sắc quang mang tản ra, bao lấy bàn tay hắn.
Ánh mắt Quân Vô Nhai ám ám, khi hắn bị giam vào Phượng Linh Giới, cũng không rõ chuyện sau đó, mà hiện tại nó là nàng dưới trướng thú, lại trở về ấu trứng, xem như đã lần nữa trùng sinh.
Ngân Hoàng, ngươi ở đây, kia, Mặc Hoàng cùng nàng ở đâu?
_____
Lam Nguyệt vừa ra khỏi không gian, định thần lại khi, nàng vẫn ở trong hang động kia, lúc này bốn phía lại hết sức tĩnh lặng.
Chiến đấu kết thúc!?
Lam Nguyệt thầm nghĩ, vừa định nhất chân đi, bỗng nhận thấy nguy hiểm phía sau ập đến, nàng cả kinh né tránh, bất quá vẫn bị kia công kích xẹt qua bả vai, máu rỉ ra.
Nàng chật vật tránh được, quay đầu quát:
“Ai!!”
Dám đánh lén lão nương! Nàng vậy mà hoàn toàn không cảm giác được có người tại.
Trong lòng không khỏi trầm xuống, chỉ có một khả năng, người này quá mạnh, mạnh đến mức nàng không thể phát giác hắn tồn tại!
_________
