Khương Dực quả nhiên dừng bước chân: “Không tin.”
Nói xong thì nhìn thẳng lại đây.
Chúc Vi Tinh vốn muốn dừng lời ở đây thôi, nhưng dưới ánh mắt nọ lại không thể không tiếp tục cuộc trò chuyện ấu trĩ này với hắn: “Tại sao?”
Lời là Khương Dực buộc người ta hỏi, nhưng hỏi xong thì hắn lại quăng cho cái ánh mắt ‘mi đang nói cái chuyện nhảm nhí gì vậy!’.
Hắn nói: “Có thể trở về thì gọi là hồi sinh cái quái gì? Phải gọi là quỷ.”
Chúc Vi Tinh sắc mặt lạnh lùng: “Ồ.”
Khương Dực: “…”
Cũng là hắn: “Con mẹ nó cậu…”
Ngay lúc hắn sắp phát rồ, cậu liền kịp thời đánh gãy: “Tôi cũng vậy.”
“Cậu cái gì?!” Khương Dực nín khí trước ngực, sắc mặt không tốt chút nào.
“Tôi cũng không tin sự hồi sinh.”
Lúc này đám người Tóc Xanh đốt xong tiền giấy đi tới, thừa dịp Khương Dực dời mắt qua chỗ khác, cậu liền bắt lấy cơ hội, đẩy xe lên hai bước rồi cưỡi lên, chạy về tòa nhà số 7.
“Bởi vì linh hồn vốn không tồn tại, còn nói gì tới trở về.”
Bỏ lại câu nói này, cậu vội vã rời đi, không nhìn đến vẻ mặt của Khương Dực sau lưng.
…
Về đến nhà đã gần tám giờ, bà nội cùng Chúc Vi Thần một bộ đang ngồi ở trong phòng khách xem TV.
Nghe nói Chúc Vi Tinh còn chưa ăn tối, bà nội chỉ chỉ kệ bếp, lúc này có một cái chén nhỏ nơi bà thường chừa lại đồ ăn cho anh trai, bên trong cơm nước tách ra, vẫn còn ấm.
Chúc Vi Tinh rửa sạch tay bưng lên, tích tụ cả một ngày uể oải, cậu muốn hoa mắt trước chén cơm.
Cậu dịu mặt dịu mày cười với bà.
Bà nội hỏi: “Hôm nay thế nào?”
“Rất tốt, có chút xa lạ, cần thời gian làm quen ạ.” Chúc Vi Tinh thành thật nói.
Bà nội gật đầu: “Từ từ đi, có việc gì thì nhờ cô giáo giúp đỡ.”
“Vâng.”
Quay đầu lại phát hiện Chúc Vi Thần đang nhìn chiếc túi mà cậu mang về, ánh mắt lén lén lút lút.
Chúc Vi Tinh bèn đứng dậy, lấy trong túi ra hai chiếc bánh dâu tây đặt lên bàn.
Sau khi bà nội ra hiệu không ăn, cậu giơ bánh lên nói với Chúc Vi Thần: “Anh, anh ăn đi, em thấy ăn ngon lắm, sau này sẽ mua về cho anh nữa.”
Chúc Vi Thần nghe không hiểu, chờ đến khi cậu lặp lại hai lần anh mới vội vã lắc đầu, so với nói là thụ sủng nhược kinh, chi bằng nói là kinh hoảng sợ sệt thì đúng hơn: “A… A… Không…”
Khi anh bối rối thì lời nói càng không rõ ràng, tay chân theo đó cũng mất chừng mực. Một tiếng giòn giã vang lên, là âm thanh quật lên da bàn tay, trong căn phòng nhỏ hẹp càng vang rõ một cách đột ngột.
Lại một trận âm thanh lục đục, chiếc bánh trong tay Chúc Vi Tinh bị hất văng ra một bên, mu bàn tay cũng lưu lại một vệt trắng.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh vô cùng.
Sau đó đột nhiên vang lên tiếng dép lê loẹt xoẹt, là Chúc Vi Thần nhận ra không đúng, anh sốt sắng mà xoay người lại nhặt bánh về, ôm vào trong ngực, cẩn thận dè dặt đưa đến trước mặt em trai.
Anh muốn nói gì đó, nhưng miệng vụng chỉ ở đó y y nha nha, mặt mũi đều vặn vẹo lúng túng cả lên.
Chúc Vi Tinh nhìn anh trai đang hoang mang, bỗng nhiên nói: “Xin lỗi…”
Nói xong lại trịnh trọng lặp lại lần nữa: “Anh ơi, em xin lỗi.”
Chúc Vi Thần như rơi vào mộng mị, không hiểu sao em trai lại nói như vậy.
Bà nội chỉ ở một bên yên lặng nhìn hai anh em, không tham gia.
Sau khi bị thương Chúc Vi Tinh vô cùng kiềm chế tâm tình, hai câu tuy nghe mỏng manh, nhưng thực sự là biết bao áy náy cùng hối hận của cậu. Quay đầu che đi hốc mắt nóng lên, sau khi quay lại, cậu nắm chặt tay Chúc Vi Thần để anh bọc lại bánh trong tay.
“Em còn nhiều lắm”, cậu lấy hộp giấy ụ đầy bánh ngọt cho Chúc Vi Thần xem, “Mấy cái này cho anh, không đắt chút nào hết, nếu anh thích ăn, em sẽ rất vui.”
Anh trai vẫn không hiểu lắm, như bị khó dễ mà nâng bánh ngọt nhìn cậu, một bộ nhận không được mà trả cũng không xong.
Chúc Vi Tinh đơn giản bỏ bánh ngọt vào bao vải rách của anh, để Chúc Vi Thần sáng mai ăn, sau đó lại cười với anh trai và bà nội rồi đi tắm.
Từ buồng tắm đi ra, cậu phát hiện anh trai đang lén lút xem xét bao vải của mình, lúc thấy cậu nhìn đến thì vội vàng trốn trở về trên giường.
Cậu cũng không chọc thủng, để anh từ từ mà tiêu hóa.
Cửa sổ không kéo màn có thể nhìn thấy một màu đen kịt ở đối diện, tên du côn kia còn chưa về tổ. Chúc Vi Tinh nghĩ đến hành vi đốt tiền giấy vừa rồi của bọn họ, không giống như đang tưởng nhớ người nhà nào đó, mà quá nửa là người cùng lứa với bọn họ, bạn học? bạn bè? Trong nhóm du côn còn có người chết trẻ sao? Có thể làm cho Khương Dực xúc động, có lẽ quan hệ rất tốt.
Nghĩ nghĩ một hồi mới giật mình nhủ thầm không nên quan tâm làm gì, vì vậy cậu hạ màn cửa xuống rồi leo lên giường.
Cầm điện thoại lên thì thấy có mấy tin nhắn chưa đọc, một cái đến từ lớp trưởng Tân Mạn Mạn, thông báo rằng cố vấn học tập đã nói với giảng viên chuyên môn để cậu đến phòng 709 của tòa nhà âm nhạc lúc 2 giờ chiều mai.
Cái thứ hai đến từ một người tên là Jeff, bảo rằng rất vui khi hôm nay tình cờ gặp được Chúc Vi Tinh, người này cũng huyên thuyên bày tỏ sự quan tâm đến sức khỏe, công việc cùng sinh hoạt của cậu nữa. Dùng từ thâm tình ngọt nị đến mức khiến cậu nổi một thân da gà.
Nhớ lại những cuộc gặp ngẫu nhiên hôm nay thì người có phong cách này… có khả năng cao là vị trung niên Tôn tổng của quán bar kia. Nhìn vào WeChat, Jeff được phân vào nhóm [Rùa Vàng].
Cẩn thận nghiên cứu bản phân loại tỉ mỉ của Chúc Tịnh Tịnh trong đó mà nói, không chỉ thuộc tính của từng nhóm cực kì chuẩn xác mà còn có sự phân chia từng cấp bậc cụ thể rõ ràng. Từ một đến năm, càng nhiều sao thì cấp độ quyền thế địa vị tài phú càng cao. Đáng tiếc số người liên lạc với Chúc Tịnh Tịnh trong nhóm [Rùa Vàng] cao cấp trước mắt chỉ có ba, mà Tôn tổng trong đó là linh tinh thôi, ngoài ông ta ra, còn có chừng hai mươi kẻ vớ va vớ vẩn khác nữa.
Sở dĩ cậu chưa xóa hết là do cân nhắc đến vòng bạn bè phức tạp của Chúc Tịnh Tịnh, gặp người xa lạ, như vị Jeff này, sau đó sử dụng nhóm đó tham chiếu, cậu có thể đạt được chức năng lựa chọn xóa cơ bản.
Chúc Vi Tinh đương nhiên sẽ không để ý tới Tôn tổng, kéo Jeff vào danh sách đen rồi đi xem tin nhắn thứ ba.
[Làm mưa làm gió]: Tịnh Tịnh, hôm nay cậu đi học. [Làm mưa làm gió]: Tôi cũng rất muốn đến trường.Giọng điệu quen thuộc này, dường như có vẻ thân hơn YiYi? Thế nhưng đã một tháng kể từ khi cậu bị tai nạn rồi, hai người mới lần đầu tiên liên lạc với nhau. Đối phương biết thời điểm khai giảng của cậu, thế mà không biết trước đó cậu đã trở về từ cõi chết sao?
Lật xem tư liệu của người này, ảnh đại diện của [Làm mưa làm gió] là một chiếc xe thể thao màu xám bạc, nhưng đáng tiếc vòng bạn bè có thể thấy trong nửa năm nay là một mảnh trống trải lạnh lẽo, thông tin cá nhân cũng rất ít. Điều duy nhất đáng chú ý chính là, hắn được cậu phân vào nhóm [Cẩu hữu].
Theo Chúc Vi Tinh phân tích, có chút khác biệt giữa nhóm [Hồ bằng] và [Cẩu hữu] của Chúc Tịnh Tịnh. Bên trong [Hồ bằng] có ít nhất chục tên tài khoản, giống như thanh niên giả tạo ban sáng kia, rõ ràng là quan hệ plastic. Còn ở [Cẩu hữu] lại chỉ có một người thôi, chính là vị [Làm mưa làm gió] này đây.
Đang nghĩ ngợi, liền có một tin nhắn khác đến.
[Làm mưa làm gió]: Tịnh Tịnh, cậu muốn đi cùng tôi không, nơi này chỉ có một mình tôi, rất tối, rất cô đơn.Lời này nếu như là của Tôn tổng nói, khẳng định là không có ý tốt, nhưng giữa những câu chữ người này gõ ra lại tràn đầy cô độc bất lực, còn có một cỗ lạnh lẽo dày đặc không tan nào đó.
Chúc Vi Tinh chợt cảm thấy lạnh gáy, cậu nhìn cửa sổ một chút, đã đóng chặt rồi.
Cậu gõ chữ.
[Chúc Tịnh Tịnh]: Cậu ở đâu?Chờ một lúc không thấy hồi âm.
[Chúc Tịnh Tịnh]: Xin lỗi, dạo trước tôi bị tai nạn chấn thương đầu, đã quên mất rất nhiều chuyện, đối với cậu cũng không có ấn tượng, có thể nói cho tôi biết cậu là ai không?Vẫn như cũ không có tin tức gì.
Chúc Vi Tinh cuối cùng hỏi.
[Chúc Tịnh Tịnh]: Cậu có cần giúp đỡ không?Điện thoại vẫn không động tĩnh.
Chúc Vi Tinh không có manh mối, nghĩ đến ngày mai còn phải dậy sớm, cậu đành đặt điện thoại qua một bên, ngủ.