Trong hậu cung dường như không có một phi tần nào dám cãi nhau với Huệ Đế, tất cả đều rất nghe lời.
Nhưng Nam Chi cảm thấy, có thể cãi nhau mới là phu thê bình thường, giống như cha mẹ cô, không có vì sợ phụ hoàng mà không dám cãi nhau.
Chà, phụ hoàng quả nhiên thật sự thích Thi tần nương nương.
“Phụ hoàng ~~~” Nam Chi chạy tới, “Làm sao vậy, hai người cãi nhau sao, cãi nhau thực bình thường, đánh là thương mắng là yêu.”
Huệ Đế:……
Ngươi là một tiểu công chúa, nói cái gì mà đánh là thương mắng là yêu.
Huệ Đế tức giận nói: “Chỉ là một kẻ ngu xuẩn, có thể tức chết người.”
Nam Chi nãi thanh nãi khí nói: “Phụ hoàng, không cần tức giận, nếu người khác làm sai, tại sao người lại phải tức giận?” Không cần thiết nha!
Huệ Đế: “…… Nếu là trẫm sai?”
“Làm sai, còn tức giận cái gì?” Vẻ mặt Nam Chi đều khinh thường mà hiện lên vẻ ‘Tại sao người có thể tức giận như vậy’.
Huệ Đế:……
Người khác làm sai không cần thiết phải tức giận, chính mình làm sai, lại không có tư cách tức giận, bất luận thế nào, cũng không được tức giận.
Tư duy của hài tử chính là đơn giản như vậy, nếu mọi việc đều có thể đơn giản như vậy thì thật tốt.
“Phụ hoàng, người không được tức giận, mỗi lần tức giận, tóc đều dựng đứng cả lên.” Nam Chi sốt sắng nói, đồng thời đưa tay lên miêu tả bộ dạng tóc dựng đứng khi tức giận của Huệ Đế.
Huệ Đế vươn tay xoa đầu nữ nhi một phen, sau đó bóp mặt lắc lắc, “Như thế này mới gọi là tức giận, nữ nhi của trẫm, ngươi là công chúa, trong bụng không có lưu lại thứ gì, khi trẫm bằng ngươi, đã bắt đầu học viết vỡ lòng, viết đều tốt hơn ngươi, hiểu được nhiều hơn ngươi, ngươi mỗi ngày chỉ biết chơi, biết ngủ, ngươi ở tuổi này rồi, sao có thể ngủ ngon như vậy.”
Nam Chi:????
“Hừ……” Nam Chi xoay người rời đi, Huệ Đế nhướng mày nói: “Là trẫm nói sai, ngươi tức giận cái gì, không cần phải tức giận.”
Nam Chi quay đầu lại banh mắt thè lưỡi làm mặt quỷ, “Phụ hoàng là đồ đại ngốc.” Sau đó hồn nhiên bỏ chạy.
Trên mặt Huệ Đế hiện lên ý cười rất nhỏ có chút vặn vẹo, hắn đưa tay sờ lên mặt mình, ở trong lòng nữ nhi, hắn là người thích tức giận vậy sao?
Mỗi lần gặp mặt, là một lần dặn dò, không được tức giận, không được tức giận.
Tuy rằng lời nói của nữ nhi rất đơn giản, nhưng vẫn có điểm có lý, không cần tức giận với kẻ ngu dốt, đặc biệt là kẻ ghen ghét với mình, ha, bọn họ ghen tỵ với hắn bởi vì hắn chính là cửu ngũ chí tôn.
Ừm, hắn phải bớt giận, phải bớt giận!
Đáng tiếc, không còn được ăn đồ ăn kia của Thi Bội Nhu nữa, mỗi lần ăn xong đều cảm thấy thoải mái, có thể ngủ ngon một giấc.
Tính khí của Huệ Đế thô bạo âm tà, mất ngủ quanh năm, mà nguyên nhân chủ yếu chính là vì đau đầu.
Thật đáng tiếc!
“Công chúa, bây giờ chúng ta đi tìm Thi tần nương nương không thích hợp đâu.” Liên Kiều nhìn công chúa đang thăm dò bên ngoài điện của Thi tần nương nương.
Thi tần nương nương mới cùng Hoàng Thượng cãi nhau, khẳng định tâm trạng hiện tại không tốt, Hoàng Thượng vẫn là do công chúa gọi đến, nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên người công chúa.
Nam Chi nhìn vào bên trong, đôi mắt đánh giá, như đang tìm kiếm điều gì đó, sau đó ánh mắt trở nên thất vọng.
Tại sao không có bập bênh, không có bờ cát, không có cầu trượt, cũng không có công viên giải trí thu nhỏ.
Thật thất vọng!
Còn chưa bắt đầu làm sao?
Cung nữ nhìn thấy công chúa ngoài cửa, lập tức bẩm báo Thi tần, Thi tần miễn cưỡng lên tinh thần tiếp đãi tiểu công chúa.
Nam Chi bị mang vào trong điện, cô tủm tỉm nói với Thi tần nương nương: “Nương nương, ta tới thăm đệ đệ.”
Thi tần kêu cung nữ mang công chúa đi thăm tiểu hoàng tử, mà nàng thì ngồi sát bên cửa sổ, xuất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nam Chi nhìn nàng, cho dù là đứa trẻ, cô cũng có thể nhận ra trạng thái của Thi tần nương nương không đúng lắm, thần sắc quá kém, cô hỏi hệ thống: “Ca ca, không có linh dịch, Thi tần sẽ càng ngày càng kém, cuối cùng sẽ chết sao?”
Hệ thống: “Sẽ không, chết cũng cần rất nhiều dũng khí, Thi tần không phải chỉ còn hai bàn tay trắng, nàng ta còn hài tử, nàng ta chỉ không có cách nào thích ứng được với việc không còn chỗ tốt do linh dịch mang lại, cuộc sống trở nên gian nan một chút, đã không thích ứng được, nếu không vượt qua giới hạn của phản ứng, sẽ luôn là thống khổ.”