“Nhưng mà… chúng ta thiệt thòi quá rồi.”
“Có gì mà thiệt thòi, Tiểu Trúc à, ngươi hãy thử nghĩ xem… Ừm, ta vẫn ăn uống đủ, ngủ kỹ, không bị làm phiền, có bạc để tiêu, an nhàn là mục tiêu của ta.”
“Ngươi xem, nếu lấy một hoàng tử, một công tử nhà hào môn, ta sẽ phải đối mặt với hậu trạch của hắn. Ta không cảm thấy việc đặt tâm vào một nam nhân là việc tốt.”
Nói xong thì Hạ Uyển Đồng có chút thở dài, sau đó nhìn Tiểu Trúc.
“Ngươi cũng nên như thế, trung thành là tốt, nhưng nên nhớ, người tốt thì chủ tử của ngươi mới có thể tốt. Chủ tử ngươi tốt thì ngươi cũng tốt. Hiểu không?”
Nàng lại tiếp tục nhấn mạnh.
Mà lúc này Tiểu Trúc có chút mơ hồ.
“Từ từ sẽ hiểu, không vội.”
Hạ Uyển Đồng cười cười nói.
“Ngươi nói Tiểu An nếu Từ Huy tới có cho vào gặp ta.”
“Vâng.”
Tiểu Trúc mơ hồ vâng mệnh rồi lui ra, nàng ta từng nghe chuyện chủ tử tốt nô tài cũng tốt.
Nhưng khái niệm nô tài tốt chủ tử tốt lại chưa từng nghe qua, không phải nô tài chỉ cần nghe chủ tử, trung thành với chủ tử là được sao?
“Ngươi thật an nhàn.”
Cửa sổ phòng Hạ Uyển Đồng lại lần nữa bật ra.
Nàng cũng dần quen với việc này, Hàn Dạ Nguyệt dường như rất thích cửa sổ.
“Ngài lại muốn gì?”
Hàn Dạ Nguyệt lại nhìn Hạ Uyển Đồng bằng ánh mắt như bất mãn.
“Bạc đưa tới ngươi cứ thế nhận?”
“Ngài cho ta, tại sao không nhận?”
Nhìn ánh mắt chăm chú của nàng trê giấy tuyên thành, hắn có cảm giác hiếu kỳ.
Nhưng khi hắn lại gần nàng lại dùng một tờ giấy trắng đặt lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
“Sắc mặt khá tốt, có lẽ ngài hoàn toàn giải trừ độc tố rồi?”
Nói xong nàng cười cười, ngồi xuống tại chỗ, không có ý định đứng lên.
“Xem như Hạ tiểu thư có bản lĩnh, có thể mặc kệ danh tiếng của mình.”
“Chẳng phải đó là điều ngài muốn sao?”
Ánh mắt Hạ Uyển Đồng cảm thấy đây là bình thường, không có gì phải suy nghĩ.
Mà Hàn Dạ Nguyệt cũng có chút khó chịu, hắn quả thực là muốn làm khó nàng một chút.
Khi hắn đưa rương bạc đỏ sang, cũng đã nghĩ tới tình huống xấu, cũng nghĩ tới cách xử lý.
Nhưng việc hắn không ngờ là nàng không làm gì cả!
Hiện tại nàng lại làm gì đó không rõ, từ ngày đó đến giờ mọi hành động của nàng đều khác lạ.
Mọi thứ đều làm hắn vô tình tò mò.
“Tiểu thư, không ổn rồi.”
Giọng nói của Lý ma ma vang vọng vào, bà hấp tấp chạy vào trong.
“Lý ma ma, bình tĩnh nào, có chuyện gì?”
Hạ Uyển Đồng bình tĩnh hỏi.
Mà Hàn Dạ Nguyệt bằng cách nào đó đã biến mất trước mặt nàng, thời đại này có công phu thật tốt.