Theo phương hướng Tô Thần vừa chỉ, Tạ Cát Tường nói: “Nơi này cách hai hầm chứa băng ở hướng Tây Bắc đều rất xa, nếu người này tổn thương ở hầm băng do lạnh cóng chạy thoát ra ngoài, không có khả năng đi xa như thế, theo trạng thái thân thể của nàng, nhiều nhất chỉ có thể đi hai khắc (30′), tới được nơi này, nàng rốt cuộc đi không nổi nữa.”
Đã bị cởi xiêm y đông lạnh đến mức này, chứng tỏ thân thể của nàng đã bị thương do đông lạnh, từ hầm băng ra ngoài, bởi vì bên ngoài thời tiết nóng bức, cho nên nàng miễn cưỡng đi được tới đây, mặc dù nhiệt độ cơ thể có được làm dịu, nhưng mạng này của nàng cuối cùng cũng không còn cách cứu chữa.
“Nói cách khác, nơi nàng bị đông lạnh, hẳn là gia đình có hầm băng ở lân cận.”
Triệu Thụy ngẩng đầu, sơ đồ toàn bộ Yến Kinh thoáng hiện qua trong đầu hắn, Triệu Thụy trực tiếp định ý nghĩ trên bản đồ Trường Càn Lí, sau đó từ đầu hẻm phía Bắc của Trường Càn Lí, chậm rãi dò về phía trước.
Đột nhiên, một hẻm nhỏ lân cận Trường Càn Lí, hấp dẫn Triệu Thụy.
“Là hẻm Vũ Hoa.” Triệu Thụy từ trong suy nghĩ sâu xa phục hồi lại tinh thần, dùng ngữ khí chắc chắn nói.
Trong các hẻm nhỏ lân cận Trường Càn Lí, hẻm Vũ Hoa này là giàu có nhất, còn là hẻm gần nhất, ít người nhất, tổng cộng chỉ có mười hộ gia đình, nhưng mười hộ này, lại cơ hồ chiếm toàn bộ hẻm nhỏ, mỗi một hộ đều là đình đài lầu các, đình viện thật sâu.
Có thể từ hầm băng ra ngoài, hơn nữa một đường đi vào Trường Càn Lí, từ vị trí bắt đầu, hẻm Vũ Hoa là thích hợp nhất.
Ánh mắt Tạ Cát Tường sáng lên.
“Đúng vậy, ta vốn có một bạn học cùng trường, nhà người đó ở chính là hẻm Vũ Hoa, người ở nơi đây đa số là thương nhân, đều là nhà cực giàu ở Yến Kinh, trong nhà có hầm dùng để chứa băng xác thực là quá bình thường.”
Chắc chắn xong, Triệu Thụy lập tức cho Hạ Uyển Thu phái người đi truyền lời đến Tô Thần, lập tức chuyển hướng đến hẻm Vũ Hoa.
Đúng lúc này, Hình Cửu Niên đột nhiên mở miệng: “Di, trên người nàng có cái gì.”
Tạ Cát Tường đột nhiên quay đầu lại, liền thấy Hình Cửu Niên nhẹ nhàng nhấc một góc yếm đỏ lên, chỉ chỉ một hàng chữ thêu ở cạnh góc: “Nơi này có một hàng chữ.”
Yếm của nữ nhi gia, thông thường đều thêu uyên ương vờn nước, mẫu đơn bạch hạc linh tinh, đây là lần đầu tiên thấy ở góc yếm còn thêu một hàng chữ.
Tạ Cát Tường để sát vào nhìn, phát hiện nơi này không phải một hàng chữ, mà là nửa bài thơ.
Đó là nửa bài thơ “Tiểu trì” của Dương Vạn Lý:
– Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác,
– Tảo hữu tinh đình lập thượng đầu.
Chữ thêu thật sự rõ ràng, làm người liếc mắt một cái là có thể thấy, chỉ là tay nghề thêu rất kém cỏi, không có cảm giác gì đẹp đẽ, dường như đơn thuần chỉ để viết lại hai câu thơ này mà thôi.
“Vì sao phải thêu một phần thơ như vậy?” Tạ Cát Tường nghi hoặc hỏi.
Vụ án này, còn phức tạp hơn án mạng của Lâm Phúc thẩm.
Nữ tử này cũng không phải bị đông lạnh ở đây, nàng cũng không phải người sống ở Trường Càn Lí, bởi vậy mặc dù nàng chết ở chỗ này, các giáo úy cũng thăm dò khắp nơi, lại không người nào có thể nói rõ thân phận của nàng.
Ngày hè nắng chói chang, xuất hiện thi thể nữ tử xinh đẹp, làm người vừa nghe liền cảm thấy hết sức mới mẻ, giống như ở trà lâu nghe tiên sinh kể chuyện lạ, trong ngoài có vẻ cổ quái.
Triệu Thụy thấy nàng đang khó hiểu, suy nghĩ một lát nói: “Nói không chừng, kỳ thật nàng muốn nói cho người khác biết mình có oan?”
Nhưng nếu có oan tình gì muốn nói, trực tiếp đi quan phủ cáo quan là được, cho dù không thể cáo quan, làm sao cũng phải viết oan tình rõ ràng hơn một ít, thêu ra một phần bài thơ như lọt vào sương mù, thật sự khiến người nghĩ mãi không ra.
Triệu Thụy thấy chỉ vì suy đoán của hắn, Tạ Cát Tường càng thêm rối rắm, liền quyết đoán nói: “Thôi được rồi, Hình đại nhân, có thể đưa người chết về Cao Đào Tư, nếu hôm nay chưa tìm được người nhà, ngày mai tức khắc tiến hành nghiệm thi.”
Hình Cửu Niên nói: “Vâng, ta trở về kiểm tra sơ bộ trước cho nàng, hiện tại xem qua, trên người nàng ngoại trừ tổn thương do giá rét, không có vết thương do va chạm khác.”
Triệu Thụy nói: “Vất vả.”
Tạ Cát Tường cuối cùng lại nhìn nhìn vị trí người chết, ngoại trừ nàng ta đột nhiên xuất hiện, cũng không có manh mối khác, cuối cùng đi theo Triệu Thụy ra khỏi lều.
Vừa rồi ở trong lều còn chưa phát hiện, đột nhiên ra bên ngoài, mới phát hiện bên ngoài mặt trời đã lên cao, hơi nóng cuồn cuộn ập vào trước mặt, thiếu chút nữa làm người thở không nổi.
Tạ Cát Tường lau mồ hôi trên trán một hồi: “Năm nay cũng thật quá nóng.”
Cũng không đúng, năm rồi Yến Kinh tuy cũng vô cùng nóng bức, nhưng không hề khiến người buồn bực khó chịu như năm nay, bầu trời mênh mông như có cái lồng lưu li, trùm kín mít trên đầu mỗi người.
Triệu Thụy gọi người đưa đấu lạp tới, cho nàng mang lên trước: “Giám chính Diêu đại nhân ở Khâm Thiên Giám trước đó còn nói, mấy ngày thượng tuần* tháng sáu đã là những ngày nóng bức nhất, bởi vì mưa hè còn chưa rơi, nên sẽ vô cùng gian nan.”
*thượng tuần: 10 ngày đầu tháng
Tạ Cát Tường nhíu mi, gật gật đầu: “Chịu đựng một chút đi.”
Triệu Thụy nhìn vẻ mặt nàng đầy mồ hôi, nghĩ đến sân viện bít bùng kia của nàng, trong lòng thật ra có chút buồn bực không nói rõ.
Đợi cho đoàn người đi ra khỏi Trường Càn Lí, đi vào chỗ giao nhau của mấy cái hẻm nhỏ, mới có chút gió nhẹ thổi qua.
Tạ Cát Tường thở dài một hơi, ánh mắt nàng tìm kiếm khắp nơi ở đầu hẻm, phát hiện nơi này đã được các giáo úy điều tra xong, xác thật không có bất luận manh mối nào còn sót lại.
Triệu Thụy dẫn nàng quẹo về hướng bên trái.
“Tra án kỳ thật đều rất chậm,” Triệu Thụy nói, “Nếu người chết ở trong nhà còn đỡ, hoặc giống như Lâm Phúc thẩm lúc ấy, lập tức có người nhận ra thân phận, hết thảy người đều chết ở vùng hoang vu, thân phận đều phải tra thật lâu, trong số hồ sơ Cao Đào Tư còn đang cất trữ, có hơn nửa đến nay đều chưa tra ra thân phận, cũng chưa được phá án.”
Thật ra Tạ Cát Tường có biết điều này, thời trẻ phụ thân cũng từng cảm thán phá án không dễ, nên cũng có chút an tâm.
“Được, ta không nóng vội.”
Hai người nói chuyện, một đường đi về phía trước.
Nhưng bọn họ mới vừa bước vào hẻm Vũ Hoa, đột nhiên nghe được tiếng tụng kinh buồn bã từ phía trước truyền đến.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đều ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một đóa hoa lụa tái nhợt, phiêu diêu trên cạnh cửa của một hộ gia đình, ở hai bên sườn, còn hai cái đèn lồng màu trắng thật lớn lắc lư đón gió, tiếng khóc dồn dập không ngừng.
Một hộ gia đình trong hẻm Vũ Hoa, lại đang làm tang sự.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy liếc nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng có nghi vấn: Người chết có liên quan đến nhà này không?
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
① tham khảo thi đốm trên Bách Khoa Baidu
💥 Nói thêm về bài thơ Tiểu trì trên yếm người chết:
– Nguyên tác
Tiểu trì
Tuyền nhãn vô thanh tích tế lưu,
Thụ âm chiếu thuỷ ái tình nhu.
Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác,
Tảo hữu tinh đình lập thượng đầu.
– Dịch thơ
Ao nhỏ
Dòng suối êm ru gợn gợn trôi
Bóng cây soi nước, đẹp khung trời
Nõn sen mới nhú như sừng nhọn
Chợt có chuồn chuồn đến đậu chơi