Vô Song cười khẽ, ngón tay vẩy nhẹ.
Khoảnh khắc đó Đường Liên suy nghĩ vô số phương pháp
Vô Thiền do dự một chút, cuối cùng bước lên trước một bước.
Nhưng bọn họ đều đã chậm, một bộ quần áo đỏ đã lao tới trước mặt Vô Tâm.
Trong số những người ở đây, tu vi võ công của hắn nông cạn nhất, nếu thật sự có người ngăn được hai thanh kiếm này, vậy tuyệt đối không phải hắn. Nhưng chính vì hắn không ngăn được, cho nên lựa chọn của hắn rất đơn giản.
Hai thanh phi kiếm, một thanh cắm vào vai trái của hắn, một thanh cắm vào vai phải của hắn, máu tươi lập tức bắn ra.
“Lôi Vô Kiệt!” Đường Liên kêu lên một tiếng.
“Đồ ngốc.” Tiêu Sắt mắng một câu không nặng không nhẹ.
Thủ lĩnh đám người áo đen bên kia cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vô Tâm ngồi dưới đất cười khổ nói: “Không có cách nào ngu hơn cách này.”
Vô Song rất hứng thú nhìn người trẻ tuổi mặc áo đỏ trước mặt: “Ngươi tên gì?”
“Lôi Vô Kiệt.” Lôi Vô Kiệt cố gắng chịu đau nói.
Vô Song nhíu mày một cái, suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Hình như chẳng có danh tiếng gì.”
Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy vết thương trên bả vai càng đau hơn.
Vô Song gõ lên hộp kiếm một cái: “Này, kiếm của ta không làm bị thương hạng vô danh. Tiểu tử ngươi phải nhớ cho kỹ, sau này nhất định phải dương danh vạn dặm đấy nhé.”
“Hả?” Lôi Vô Kiệt sửng sốt một chút rồi cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Ngón tay Vô Song ngoắc nhẹ một cái, ba thanh phi kiếm rơi dưới đất cùng hai thanh cắm trên bả vai Lôi Vô Kiệt đều bay trở về, hắn vung ống tay áo, lau vết máu trên thân kiếm, năm thanh phi kiếm rơi vào trong hộp kiếm. Vô Song đóng hộp kiếm lại, đứng dậy, thong dong trở lại bên cạnh thủ lĩnh áo đen: “Đại sư huynh, ta đánh xong rồi.”
Thủ lĩnh áo đen lặng lẽ gật đầu, không nói gì thêm, nhấc thương đi tới.
“Đại đệ tử Vô Song thành, Lô Ngọc Địch.” Đường Liên lạnh lùng nói.
“Đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành, Đường Liên?” Lô Ngọc Địch bắt chước giọng điệu của hắn.
Trên tay Đường Liên lóe lên ánh bạc, đã cầm Chỉ Tiêm Nhận trong tay.
Lô Ngọc Địch vung thanh trường thương, bay tới như giao long.
Ngay lúc sắp va chạm, Đường Liên chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt, tất cả mọi sức lực đều dồn hết vào đòn thế này. Nhát thương của Lô Ngọc Địch cũng chẳng hề lưu lại chút sức lực nào, đối với đối thủ như Đường Liên, chỉ làm bị thương chứ không giết chẳng qua là chuyện cười, việc duy nhất có thể làm chính là dốc toàn lực đánh một trận.
Phía sau, đệ tử Vô Song thành chưa hề xuống ngựa đồng loạt vung roi, xông thẳng về phía trước.
Vô Thiền vẫn không hề tham chiến nín thở vài khắc, ngửa mặt lên trời gầm lên một tràng dài, tiếng gầm đó mang theo đau khổ khi chứng kiến sư đệ gặp nguy hiểm mà không thể cứu, khí thế phi phàm. Một nửa số ngựa lập tức ngã quỵ, không thể đứng đậy được.
Vô Song thu hồi hộp kiếm chứng kiến cảnh tượng trước mắt, không khỏi lắc đầu: “Đánh thế này thì khó coi quá.”
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng động vang lên từ hướng tây.
“Viu!’
Đường Liên và Lô Ngọc Địch đều quay đầu lại.
Chỉ thấy một thanh trường thương màu vàng đen từ phía tây phóng tới, phá vỡ bầu trời mênh mông, tiếng thương réo dài như tiếng rồng ngâm hổ gầm.
Đường Liên và Lô Ngọc Địch vội vàng lui lại, thế của nhát thương đó đã vượt xa tu vi của bọn họ, chỉ có thể né tránh.
Mũi thương kia nhắm thẳng vào giữa hai người, một rãnh sâu vài chục trượng đột nhiên xuất hiện, ngăn cản hai nhóm người.
“Ai!” Lô Ngọc Địch gầm lên.
“Ta.” Một giọng nói lạnh nhạt đáp lại lời hắn, một người mặc áo đen từ xa bay tới, hạ xuống vững vàng trên thanh trường thương này.
Gương mặt Đường Liên hết sức vui mừng: “Tam sư tôn!”
Người áo đen quay sang nhìn Lô Ngọc Địch một cái: “Vừa rồi ngươi hỏi ta là ai?”
Lô Ngọc Địch cố nén nỗi sợ trong lòng, trường thương màu bạc trong tay không ngừng kêu vang, nhưng lại không nói ra được một lời.
“Ngươi không nhận ra ta? Thế có nhận ra thanh thương của ta không?” Người áo đen lại hỏi, giọng vẫn lạnh nhạt.
Lô Ngọc Địch chỉ cảm thấy như bị khí thế ngàn quân ép xuống, ngay thở ra cũng khó nhọc, cuối cùng không nhịn nổi gầm lên, đột nhiên vung trường thương trong tay lên, thế nhưng sau khi vung thương lên…
Lại gãy thành từng khúc!
Lô Ngọc Địch lui thẳng về, mỗi bước lùi lại phun ra một ngụm máu tươi, lui thẳng ba mươi bước, cuối cùng được sư đệ Vô Song đỡ lấy mới ngừng lại.
“Còn muốn hỏi ta là ai nữa không?” Người áo đen đứng trên trường thương, cúi đầu nhìn hắn từ xa.
Lôi Vô Kiệt đã nhìn tới mức trợn mắt á khẩu, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ: Đây… còn là người không?
Tiêu Sắt vừa băng bó vết thương cho hắn xong quay đầu lại, nhìn người áo đen đứng trên thanh trường thương màu vàng đen, thần sắc nghiêm nghị: “Lôi Vô Kiệt, chẳng phải ngươi thích nghe những chuyện kể giang hồ ư? Ngươi nhất định phải nhớ cho kỹ người này, cho dù ngươi từng thấy những cao thủ nhất đẳng như Phong Tuyết Kiếm – Trầm Tĩnh Chu, Toái Không Đao – Vương Nhân Tôn, nhưng ngươi có thể quên hết bọn họ, còn người này ngươi nhất định phải nhớ.”
“Những người đó chơi kiếm tốt hơn nữa, dùng đao thần kỳ hơn nữa chẳng qua chỉ kiếm được danh hiệu một trong những người mạnh nhất.”
“Người này lại không giống, hắn không phải một trong những người mạnh nhất, hắn chính là đệ nhất.”
“Người dùng thương đệ nhất trên thế gian.”
“Thương Tiên, Tư Không Trường Phong.”