Mộc Hạ vui vẻ không thôi, sau đó cũng khều khều Hàn Vũ ở phía trên. Đợi khi Hàn Vũ quanh xuống liền đưa bánh cho cậu.
“Cảm ơn cậu”
Hàn Phong không kiên nể gì bóc lớp bọc ở ngoài ra, sau đó nhanh chóng lấy chiếc muỗng được dán dưới hộp rất tỉ mỉ ra. Hắn xúc một muống bánh cho vào miệng.
Biểu cảm ban đầu rất thản nhiên, khiến Mộc Hạ nơm nớp lo lắng không thôi. Sợ cậu lại làm hỏng chuyện. Nhưng đáp lại cậu là nụ cười tươi của Hàn Phong và một cái xoa đầu.
“Bánh rất ngon, bánh của cậu mua do đầu bếp quốc tế làm sao. Tôi đánh giá cao nó đấy”
“À không, bánh này là do tôi tự làm. May quá nó hợp khẩu vị của cậu”
“Rất ngon, cậu giỏi thật đấy”
Mộc Hạ ngại ngùng cười nhẹ, nghe được lời khen của Hàn Phong khiến cậu rất vui. Như cái lúc gia đình khen trình độ nấu ăn của cậu vậy, tiếp sau đó Hàn Vũ cũng nhanh chóng thử bánh
“Đúng là rất ngon, cậu nên học làm nghệ nhân làm bánh đi. Tôi cá rằng cậu sẽ rất xuất sắc “
“cảm ơn cậu”
Ba người nói chuyện vui vẻ nguyên cả tiết học đầu, vì ngại gia thế của Hàn Vũ và Hàn Phong nên giáo viên Văn cũng chỉ biết ngậm ngùi bỏ qua.
Hết bốn tiết buổi sáng bọ họ lại cùng nhau ăn trưa, nhưng chỉ khác là Mộc Hạ có đem theo cơm hợp.
Thấy vậy Hàn Phong cũng gắp gắp vài miếng trong họp cơm, đến cả Hàn Vũ cũng xin thức ăn của cậu. Phải nói hai người họ như nghiện đồ ăn do cậu nấu rồi hay sao ấy.
“Cơm hộp này cũng ngon quá đi”-Hàn Vũ
“Bạn cùng bàn à cậu đa năng thật đấy, không biết cậu còn có bất ngờ nào nữa không đây”-Hàn Phong
Mộc Hạ không nói gì, đúng là một con người nhạy bén. Hàn Phong đúng là đoán đúng một phần rồi đấy, nhưng cậu chỉ muốn trải qua thời thanh xuân đã mất một cách yên bình thôi. Nên những chuyện ngoài lề vẫn là không nên nói thì hơn.
Giờ ăn trưa qua đi, Mộc Hạ cùng với Hàn Phong và Hàn Vũ về lớp. Trong tiết Hàn Vũ lén chơi game, Hàn Phong thì ngủ. Mộc Hạ thì giải đề, còn các bạn khác mỗi người một việc chẳng ai phạm ai.