“Con không đi học sao?”
“Bây giờ sắp tối rồi cha.”
“…” Không ngờ nói chuyện cùng con gái lại thú vị như thế này, ông không để ý rằng trời đã chập tối.
“Khụ…Về thôi.”
Tối hôm đó, Lục Tôn và Trần Mai lại đi du lịch, chỉ có Vân Yến ở nhà, còn Lục Tuân thì không biết đã đi đâu rồi.
“Ký chủ, cô làm thế nào mới mời được bọn họ vậy?” 000 rất thắc mắc, một tháng trước nó thấy cô chỉ ăn với ngủ chả làm gì cả, đôi khi còn bấm máy tính thì cô mời đại lão trong giới thượng lưu bằng cách nào.
“Dùng sắc đẹp.” Cô cong môi, lười nhác nói.
Hệ thống:”…” Ha hả, cô đùa tôi à?
“Không đùa đâu, là vì ta đẹp nên họ đến.” Giọng điệu của Vân Yến cực kì chân thành.
Hệ thống:”…”
“Cạch…” Cửa phòng cô mở ra, một bóng người to lớn đi vào.
Vân Yến nhìn người đó, thì thầm nói nhỏ:”Bây giờ còn có thể loại ăn trộm đi thẳng cửa chính luôn hả?”
Hệ thống thật sự cạn lời với cô:”Ký chủ, đây là Lục Tuân, Lục Tuân đó!”
“Tịnh Kỳ…” Lục Tuân đi nhanh đến nơi cô đang ngồi, định ôm cô vào lòng.
Cả người anh toàn mùi rượu, Vân Yến né tránh khỏi cái ôm của Lục Tuân nhưng anh cứ như con rắn quấn lấy cô.
“Tịnh Kỳ…anh thật sự yêu…” em.
Chưa nói hết câu Lục Tuân đã bị Vân Yến đánh thẳng vào mặt, ngã lăn ra ngất.
“Ký chủ, nhẹ tay một chút, dù gì người ta cũng là nam phụ đó.” Hệ thống nhìn thấy Lục Tuân bị cô mạnh bạo đánh thì rùng mình.
“Hôm sau sẽ nhẹ tay hơn.” Vân Yến nhẹ nhàng nói.
Hệ thống:”…” Còn có hôm sau?
Cô mang cái gối và cái chăn xuống phòng khách ngủ, nhường phòng mình cho Lục Tuân.
Có người từng dạy cô, không nên ở gần sâu rượu vì khi họ say, vì việc gì họ cũng làm được.
“Tình cảm giữa anh em thật kinh tởm.”
“Anh bị thần kinh sao? Chúng ta là anh em.”
“Lục Tuân, cậu nên nhớ Tịnh Kỳ chính là em gái của cậu.”
Hàng ngàn câu nói được lặp đi lặp lại trong đầu khiến cho Lục Tuân muốn điên lên, anh giật mình tỉnh dậy.
Nhìn xung quanh, căn phòng màu hồng chỉ có thể là của Tịnh Kỳ, hôm qua rốt cuộc mình đã nói gì với em ấy?
Vân Yến vừa mở cửa phòng ra thì thấy Lục Tuân đang ngồi ngẩn ngơ trên giường như một đứa trẻ.
“Anh tỉnh rồi thì về phòng đi.”
Lục Tuân nhìn bối rối nhìn cô, mái tóc nâu hơi rối, vì mặc đồ ngủ nên có thể dễ dàng nhìn thấy được đường cong mềm mại của cô còn có đôi môi hồng tự nhiên như quả dâu như đang mời gọi anh đến cắn một miếng.
“Được.” Trong đầu đang rất rối nhưng Lục Tuân vẫn cố gắng bình tĩnh trở lại.
“Anh…hôm qua anh có nói gì với em không?”
Vân Yến suy nghĩ một chút rồi trả lời:”Có, anh gọi tên tôi.”
“Hết rồi?”
“Ừm, anh muốn gì nữa?”
Lục Tuân lắc đầu, bỏ về phòng.
Thật may quá, mình vẫn chưa nói cho em ấy điều đó.
Vân Yến không chú ý đến tâm trạng kì lạ của Lục Tuân mà nhanh chóng thay đồ rồi đi đến trường ngay, hôm nay đối với cô là một ngày bận rộn.
Tại trường Diamond.
Cửa phòng hiệu phó mở ra, một chàng trai với ngũ quan thuộc loại dễ nhìn nhưng đôi mắt đó rất ôn nhu khiến cho người khác muốn đắm chìm vào nó, cả thân toát ra khí chất ‘ta là nam phụ.’
“Hiệu trưởng, cô không vào phòng sao?” Quý Dương bị Vân Yến nhìn chằm chằm đến mức lạnh cả xương sống.
Vân Yến ngồi vào ghế, tay vỗ bàn, biểu cảm nghiêm trọng:”Tiểu Dương, cậu là hiệu phó đúng không!”
“Dạ.”
“Vậy đống giấy tờ trong phòng hiệu trưởng nhờ cậu cả, tôi đi làm một số việc.” Nói xong cô đi luôn, bỏ lại Quý Dương đang đứng hình.
“Hiệu trưởng! Cô quay lại đây. Đó là công việc của hai tháng đó, tôi làm sao xử lí hết.”
Quý Dương dù không muốn làm nhưng vẫn phải làm, ngày đêm tăng ca để làm hết số công việc đó.
Quý Dương: Tôi hảo khổ tâm.
