___________________________
– Sao nơi này rộng vậy, không biết nhà vệ sinh nằm ở đâu đây nhỉ ?
Từ nãy đến giờ, Sở Tư Hạ lần mò nhà vệ sinh. Dù có hỏi nhân viên phục vụ nhưng cô vẫn chưa thế hình dung chỗ đó nằm ở phía nào.
Từ đằng xa, mắt cô bỗng sáng rực khi nhìn thấy chữ WC được treo lên tấm bảng phía cao trên bức tường. Cô thở phào nhẹ nhõm hẳn, quả thật cũng may vừa kêu than trời đất thì nó hiện ra ngay trước mặt, nghĩ vậy Tư Hạ cảm thấy vui vui. Thật là thần kì.
Cô định tiến lại bước vào, khoan đã có tiếng gì đó phát ra từ phòng WC nữ. Một âm thanh gì đó vang vọng khiến cô phải ghé tai lại cánh cửa để nghe cho rõ, điều gì đang xảy ra. Dường như có người ở trong, không biết họ đang việc gì.
– Á không, Mặc Đông Viễn anh là tên khốn…mau buông ra, buông ra đồ biến thái. Tôi..tôi sẽ kiện anh vì tội xâm phạm đến thân thể của tôi…
– Cô tưởng mình thoát được sao, nằm mơ đi sẽ không ai cứu cô đâu. Còn nữa, cô mà hé răng nửa lời thì tất cả mọi thứ cô đang có tôi sẽ làm chúng tan tành thành mây khói. Đừng có mà thách thức tôi !
Sự chống trả của của cô gái hiện tại vô dụng, người đàn ông đó đang không ngừng chiếm lấy thân thể của cô. Bàn tay hư hỏng kia đang không ngừng sờ mó lung tung, bộ đầm đang dần bị vén lên cao hết sức có thể. Đôi môi kia không ngừng hít hà hỏm cổ, không được, thân thể trong trắng làm sao lại dễ dàng bị cướp đi như thế.
– Không, bỏ tôi ra, có ai không cứu tôi với….
Sở Tư Hạ bị âm thanh ái muội kia làm cho giật mình, đôi mắt vì vậy cũng mở to. Đó là tiếng của Sở Á Vân mà. Còn người đàn ông kia là Mặc Đông Viễn, sao có thể như thế, hắn ta là sếp của Á Vân mà lại làm ra chuyện đồi bại như vậy. Không cần chầm chừ hay suy nghĩ gì thêm, cô lấy tay vặn chốt cửa. Cũng may là bên trong không khóa nên dễ dàng vào trong.
– Không được…..
– Dừng lại, Mặc tổng anh đang làm cái gì thế hả ?
Cuộc vui bị trì hoãn, cũng may hắn ta cũng để ý người vào là ai nên động tác dừng lại. Chết tiệt dạo này muốn làm chuyện hệ trọng lại bị phá đám như thế, sao hôm nay mình lại ấu trĩ đến mức độ quên chốt cơ chứ.
– Chị…chị Tư Hạ…
Sở Á Vân nước mắt dàn dụa nhìn người cứu tinh vừa mới giúp mình, còn Tư Hạ cô cũng chạy chóng chạy đến du mạnh Mặc Đông Viễn. Chắc do anh ta thả lỏng thân thể nên cô dễ dàng hành động. Hắn ta bỗng mất thăng bằng nằm ngã sang một bên để lại Tư Hạ ôm chằm lấy cô ấy an ủi.
– Chị ơi, em sợ lắm. Hắn ta vừa nãy….
– Không sao, không sao có chị ở đây. Đừng khóc, mọi thứ đã ổn rồi em đừng lo.
Sở Á Vân thật sự rất sợ, tâm trí cô hiện tại không nghĩ được nhiều chỉ biết mình tạm thời đã an toàn. Đúng lúc mình gặp nguy, chị ấy lại xuất hiện như một vị thần. Cô thật sự đã hối hận, tại sao mình hay ghét chị như thế mà chị ấy không để tâm mà lại giải nguy đúng lúc này, đáng lẽ Tư Hạ cứ để mặc phải không.
Mặc Đông Viễn để Tư Hạ chấn an được Á Vân vài phút thì lại đứng dậy. Chỉ biết lúc này hắn không muốn những thứ vừa nãy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chị em Tư Hạ.
– Được lắm, dám phá hóng cuộc vui của ta. Hôm nay chắc chắn hai người sẽ phải chết, đừng ai có mơ mà sống sót.
Đúng lúc Tư Hạ buông Á Vân, bớt chợt Mặc Đông Viễn tấn công bất ngờ. Sở Á Vân trợn mắt sợ hãi những điều sắp xảy ra.
– Chị ơi cẩn thận !