Hắn ăn nói khéo léo, cử chỉ lịch sự, lúc giới thiệu bản thân chỉ nói là bạn cùng trường với tôi và Triệu Thần Nguyên, không hề nhắc tới tộc Tằng Lộc, càng không có nhắc tới thân phận “Tần Già” của hắn. Ở trước mặt những người không hề hắn biết thân phận Ngôn quan của hắn, hắn tạm thời lại là “Ma Xuyên”, lại quay về bản thân hắn.
Nhà hàng mà mấy người Triệu Thần Nguyên đặt là một nhà hàng tây, mười mấy chỗ ngồi xếp dài dọc theo bàn ăn đối diện nhau. Chắc là vì muốn tạo cơ hội cho tôi và Tưởng Bác Thư thân cận nhau một chút nên chỗ ngồi của anh ta được xếp ở bên trái tôi, còn Ma Xuyên thì ngồi bên phải tôi.
“…” Mặt tôi không đổi sắc ngồi vào chỗ, Triệu Thần Nguyên đối diện còn mập mờ nháy nháy mắt với tôi.
Vừa ngồi ổn định xong thì Tưởng Bác Thư đã chủ động chào hỏi tôi: “Lâu rồi không gặp, công việc dạo này bận không?”
Kể từ cuộc điện thoại hồi còn ở Bằng Cát thì đây là lần đầu tiên hai chúng tôi gặp nhau, nhớ lại thì khi đó còn nói khi nào về định hẹn đi ăn với anh ta…
“Tôi đi du lịch xong về thì bận làm hạng mục mới, thật ngại quá, quên chuyện hẹn đi ăn với cậu mất rồi.” Tới cái tuổi này rồi nên ít nhiều gì tôi cũng học được cách nói mấy câu khách sáo, nhưng mà với Tưởng Bác Thư thì tôi vẫn lựa chọn nói thật.
Đã thẳng thắn thế này rồi thì tôi nghĩ chắc anh ta cũng đã hiểu được ý của tôi.
Quả nhiên sau khi nghe lời tôi nói thì trên gương mặt anh ta hơi lộ ra vẻ sượng sùng: “Không sao, công việc của tôi gần đây vừa hay cũng khá bận, đợi khi nào cả hai chúng ta đều rảnh thì lại hẹn cũng không muộn.”
Nói thì nói vậy nhưng cả tôi và anh ta đều tự biết cái “khi nào” này có thể là không bao giờ nữa rồi.
Bỗng dưng trên chân tôi bị cái gì đó đập vào một cái, ngay sau đó là một tiếng kim loại rơi xuống đất reo vang. Tôi cúi đầu xuống nhìn thử thì là một con dao ăn.
“Ngại quá, có thể nhặt giúp tôi được không?” Ma Xuyên đưa tay về phía tôi.
2
Tôi khom lưng xuống nhặt con dao ăn đó lên nhưng lại không trả lại cho hắn: “Đã bẩn rồi, bảo người ta lấy một cái khác cho cậu đi.” Vừa nói tôi vừa đưa tay lên ra hiệu cho nhân viên qua đây.
Đưa con dao ăn bẩn cho đối phương, rất nhanh sau đó cái sạch mới đã được đưa quay đây. Tôi cầm ở chính giữa, đưa chuôi dao về phía Ma Xuyên trả lại cho hắn.
“Cảm ơn.” Đầu ngón tay sơ ý chạm phải, hắn nắm chuôi dao rồi cầm dao về lại.
Đồ ăn trong nhà hàng tây thì tất nhiên cũng phải là món tây, được phục vụ bốn món theo kiểu truyền thống: Khai vị, súp, món chính, tráng miệng. Khoảng thời gian giữa món trước và món sau được dọn lên rất lâu, làm vậy để tạo không gian trò chuyện cho mọi người trên bàn.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tĩnh gặp Ma Xuyên nên cực kì tò mò về hắn, hầu như cả buổi tối chỉ có trò chuyện với hắn thôi.
“Triệu Thần Nguyên còn biết bắn cung nữa á? Sao em không biết vậy.” Khi biết được Triệu Thần Nguyên còn từng tham gia qua câu lạc bộ cung săn thì cô ngạc nhiên giơ ly rượu vang trong tay mình về phía chồng mình, cười nói: “Giấu cũng kĩ quá ha.”
Triệu Thần Nguyên khẽ chạm ly với cô, nhấp một miếng rượu rồi nói: “Chả thế, người tài ai cũng vậy đó, phải tinh thông hết đủ mười tám ban võ nghệ nhưng chưa bao giờ lấy ra khoác lác.”
Mấy người xung quanh nghe thấy phát ngôn mặt dày này của y thì không hẹn mà cùng cười ồ lên. Chủ đề câu chuyện lại dời sang đây, cả đám hùa nhau ép hỏi y biết được những võ nghệ gì.
Cười cười nói nói một hồi tôi nhìn thử qua dĩa của Ma Xuyên một cái, lúc này đã dọn lên tới món chính rồi, những người khác đều là beefsteak nhưng chỉ có hắn vì ăn chay nên trước mặt là một dĩa risotto rau củ. Chắc là vì không hợp khẩu vị nên hắn chỉ ăn mấy miếng rồi thôi.
“Không ngon hả?” Tôi xấn qua gần hắn hỏi.
Nghĩ cho thói quen ăn uống còn hắn nên đây còn là cơm mà tôi cố ý bảo Triệu Thần Nguyên đổi cho hắn nữa cơ.
Hắn rũ mắt xuống lướt nhìn dĩa ăn của mình, hiếm khi thấy để lộ ra vẻ mặt phản cảm với thức ăn: “Cứng quá, tôi không thích.”
Gạo nước ngoài là vậy đó, lúc nào cũng như kiểu nấu chưa chín vậy.
“Thế lát nữa tráng miệng lên cậu ăn nhiều một chút để lót dạ đi, khi nào về rồi ghé qua tiệm đối diện mua hộp cơm chiên ăn.” Nếu risotto rau củcòn không hợp được khẩu vị của hắn thì chắc là cái nhà hàng này không còn món chính gì mà hắn có thể ăn được nữa đâu.
Hắn gật gật đầu, tầm mắt chợt lướt qua nhìn ra đằng sau tôi một cái.
“Là cái người bên cạnh cậu à? Người trông cũng đúng là… không tệ.” Dừng một chút hắn lại bổ sung thêm một câu: “Tốt hơn Minh Trác.”
Tôi ngây người, nhận ra hắn đang tới nói Tưởng Bác Thư, đồ ăn trong dạ dày nháy mắt như vừa gặp phải phản ứng hoá học gì đó mà trở nên vừa cứng vừa lạnh, tiêu hoá không nổi.
Ha, hay lắm, tôi bảo hắn tới nhìn thử xem, thế mà hắn cũng giúp tôi nhìn thử thật.
“Trên thế giới này còn người nào nát hơn Minh Trác nữa à? Cậu có thể đừng hạ tiêu chuẩn người yêu của tôi xuống thấp tới vậy được không?” Trong lòng tôi khó chịu, giơ ly rượu vang bên tay lên uống cạn rồi nhấc tay ra hiệu cho nhân viên rót đầy lại cho tôi.
“Cậu cảm thấy anh ta tốt à?” Độ cồn nhanh chóng xộc lên mặt, thậm chí khi đang nói chuyện tôi còn ngửi được rõ ràng mùi rượu nồng nặc phả ra từ miệng mình.
Hồi lâu mà Ma Xuyên vẫn chưa trả lời lại tôi, tôi còn tưởng hắn chưa nghe rõ nên hỏi lại lần nữa, nói từng chữ một vô cùng rõ ràng.
Hình như hắn không thích cái mùi trên người tôi lắm nên cau mày nói hết: “Hai người rất xứng đôi.” Rồi không chần chừ thêm lùi ra sau.
Rất xứng đôi? Xứng đôi chỗ nào? Tuổi tác, học lực, vẻ ngoài, hay là… khoảng cách?
“Bách Dận, tôi nói cho Thẩm Tĩnh nghe chuyện cậu yêu qua mạng mà cô ấy còn không tin. Cậu nói thử coi có phải cậu đã từng kết hôn với người ta trong game xong còn cài hình nhân vật của người ta làm hình nền, suốt ngày cứ gọi vợ ơi vợ à không?” Không biết bọn Triệu Thần Nguyên đang nói cái gì mà nhắc tới tôi: “Sau khi kết thúc thời gian trải nghiệm cậu còn bảo tôi dùng quyền hạn cá nhân để tìm thông tin của người đó, cuối cùng bị mấy câu đầy chính nghĩa của tôi từ chối mất, cậu nói coi có phải đã từng có chuyện này hay không?”
Tôi tựa vào trên ghế, bất giác nhìn liếc nhìn về phía Ma Xuyên, thấy hắn không có phản ứng gì thì lại uống cạn rượu trong ly rồi đặt cái ly rượu lại trên bàn, nói: “Đó đã là chuyện của quá khứ rồi.”
1
Uống nhiều rượu quá nên tay bắt đầu run, run tới mức cầm cái ly cũng không trúng để nó lảo đảo ngã xuống trên bàn. Phản ứng của tôi chậm nửa nhịp định đi dựng lên lại thì Ma Xuyên đã đưa tay ra nhấc lên trước hộ tôi.
“Coi chừng.” Hắn để cái ly rượu vào sâu bên trong hơn.
Thật ra tửu lượng của tôi không tốt lắm, mới uống có mấy ly rượu vang thôi mà đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt, tim đập thình thịch. Càng về sau thì men say lại càng sâu hơn, ăn bánh sinh nhật xong thì tôi nằm bò ra trên bàn nghỉ một chút cho tỉnh rượu, không tham gia được bất kì cuộc trò chuyện nào nữa.
Tới khi kết thúc bữa tiệc, nhà hàng sắp đóng cửa tới nơi thì tôi mới nghe thấy Triệu Thần Nguyên đang gọi tôi, nhưng mà tôi không muốn để ý tới cậu ta lắm nên tiếp tục nằm ra đó giả chết. Không ngờ bọn họ lại tưởng là tôi say tới bất tỉnh nhân sự rồi nên định bảo Tưởng Bác Thư đưa tôi về.
Tôi đang định ngồi dậy kêu không cần thì tiếng nói chuyện của mấy người kia lại có thêm giọng của Ma Xuyên.
“Tôi đưa cậu ấy về cho, chúng tôi thuận đường.”
Xung quanh im phăng phắc, chỉ nghe thấy Tưởng Bác Thư nói: “Vậy thì được rồi, thật ra tôi cũng không thuận đường lắm, với lại tôi cũng lái xe tới.”
Tôi đã định ngồi dậy rồi nhưng nghe thấy thế thì lại nằm xuống tiếp.
1
Tôi với Ma Xuyên thuận đường hả? Không phải, bộ hắn biết tôi ở đâu hay sao mà hắn bảo thuận đường?
“Vậy được rồi, làm phiền cậu đưa Bách Dận về nhà, để tôi gọi một tài xế lái hộ cho hai người.”
Triệu Thần Nguyên không hề nghi ngờ gì hắn, gọi luôn một tài xế lái hộ tới lái xe của tôi, còn giúp Ma Xuyên dìu tôi vào trong xe. Giống hệt như chuyện tôi đã bỏ lỡ cơ hội nói cho người khác biết chuyện tôi biết tiếng Tằng Lộc nên kể từ đó chỉ có thể giả vờ nghe không hiểu, tôi bỏ lỡ cơ hội tỉnh táo rồi nên chỉ đành giả vờ say tiếp thôi.
Hai mắt nhắm chặt cả đường, cảm nhận được đã vào chung cư nhà mình rồi, tôi biết còn không tỉnh nữa thì không được nên mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Đây không phải là… nhà tôi sao?” Tôi bổ nhào về phía trước một chút, run run rẩy rẩy chỉ về tòa nhà trước mặt nói: “Ở đây này, tầng mười tám… 1801, chính là, là nhà tôi!”
Tài xế lái hộ lướt mắt qua kính chiếu hậu, cười nói: “Tỉnh cũng đúng lúc quá nhỉ.”
Ma Xuyên bắt lấy cái tay tôi kéo tôi về lại, nói: “Làm phiền đỗ ở đằng trước.”
Sau khi cậu tài xế lái hộ đỗ xe vào bãi đậu ở trước cửa thì trượt ván đi mất. Ma Xuyên khoác một cánh tay của tôi lên dìu tôi vào trong, cả một loạt động tác như quét face ID, ấn dấu vân tay đều vô cùng trôi chảy.
Vào trong nhà rồi hắn đặt tôi lên giường, một lúc lâu không thấy động tĩnh gì nữa.
Tôi còn đang nghĩ là có phải hắn đã lặng lẽ rời đi luôn rồi không thì cái đệm bên cạnh đột nhiên lún xuống một chút, một lát sau hắn cởi áo khoác ra cho tôi.
Cảm nhận được hình như hắn định rời đi nên tôi lại mở mắt ra lần nữa, không hề báo trước bắt lấy cổ tay hắn từ đằng sau rồi kéo ngược hắn về lại.
Hắn nhất thời không cảnh giác nên ngã thẳng lên trên giường, bị tôi nhân cơ hội đè lên trên.
Hắn cảm thấy tôi quá lỗ mãng, cho là ai tôi cũng chấp nhận được thì tại sao tôi lại không làm vậy luôn chứ?
1
“… Em tên gì vậy? Sao lại ở trong nhà anh?” Ngón tay cái mơ.n trớn trên đôi môi của Ma Xuyên, tôi giả vờ như đang say rồi nói năng lung tung.
Hắn nhíu mày bắt lấy tay tôi rồi định đứng dậy: “Cậu nhận lầm người rồi.”
Tôi hung hăng đè lấy vai hắn, dùng hết sức ấn hắn về lại.
“Đi cái gì? Không biết… quy tắc à?” Tôi nhìn chăm chú vào đôi môi mỏng hơi hé mở của hắn, chỉ cảm thấy một nửa độ cồn lại xộc lên trên dồn hết vào não, một nửa còn lại thì chạy xuống nén hết vào phần dưới hông.
Hơi thở hơi nặng nề một chút, tôi không muốn thừa nhận nhưng đúng là có một khoảnh khắc, cực kì ngắn thôi, chắc là khoảng cỡ một giây, vậy mà tôi lại có thể nhập được hồn vào Minh Trác.
Càng là người không muốn nhiễm tục dục, không muốn sụp đổ vì tục dục thì mới càng là người quyến rũ nhất.
Trong đầu chứa đầy các loại suy nghĩ dơ bẩn, không thể kiềm nén mà khi tỉnh táo lúc nào cũng phải đau khổ đè xuống lại. Tôi lựa chọn từng cái một, trong vài giây đã đưa ra được quyết định.
Tôi muốn người này…
Cúi người xuống, vốn đã nghĩ xong xuôi định nhân cơ hội say làm càn, định cướp lấy thứ mà tôi vẫn luôn ao ước này. Thế nhưng khi tôi chạm vào ánh mắt khiếp sợ của Ma Xuyên thì khoảnh khắc cuối cùng khi nhào tới đó lại bỏ lỡ đôi môi của hắn, đổi thành cắn lên tai của hắn một cái.
3
Địch mẹ! Tôi hung ác nghiến chặt cái bông tai bằng kim loại, tự phỉ nhổ bản thân. Mẹ nó đúng là vô dụng, đã tới nước này rồi vậy mà vẫn không dám…
Hắn muốn sống muốn chết thì cứ kệ hắn chứ, chẳng phải mày chỉ cần lo cho bản thân mình vui thôi là được rồi sao? Khinh nhờn hắn, vấy bẩn hắn, để hắn cắm cho Sơn quân một cặp sừng luôn đi! Còn kiêng kị nhiều như vậy làm cái gì? Cả đời không qua lại với nhau nữa thì cứ vậy luôn thôi, lần này hắn đi rồi chẳng lại còn quay lại đây nữa hay sao?
Bách Dận, Bách Dận, hắn đã tới Hải Thành, vào tới nhà mày luôn rồi mà mày vẫn còn để cho hắn đi thì mày không phải là đàn ông!
Lực trên răng chợt tăng mạnh hơn, lý trí bảo tôi là không được nhưng dụ.c vọng lại khuyên tôi thỏa hiệp đi, tôi phát ra tiếng thở d.ốc như một con thú đang bị nhốt trong lồng, giãy dụa đấu tranh giữa hai bên, không cách nào thoát ra được.
+
Dưới người vang lên một tiếng rên khẽ, gáy của tôi lập tức bị một bàn tay giữ lại.
“Tôi đã nói là cậu nhận lầm người rồi.” Giọng nói vừa khàn khàn vừa lạnh lẽo kia ẩn chứa đầy sự tức giận, giống hệt như những bông tuyết quét qua mặt trong những ngày đông, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là sẽ chảy máu đầm đìa.