Vậy…tôi…và Mạc Hiểu Tinh cùng tất cả nhân vật trong truyện đều do cô tác tạo à? _ Vỹ Tường thắc mắc cùng cực.
Nói vậy, cô chính là tác giả còn cậu Cổ Huyết này từ đâu ra? _ Lập Tuyên sắp chết não khi biết sự tình vẫn không tin cố ý hỏi.
” Mẫu Thân đại nhân ” lẽ nào chúng tôi phải gọi cô như thế? _ Lực Quân trêu.
Cổ Huyết nhíu mày hỏi: ” Các người không tin chứ gì? ”
Kha…kha…khự..khự….! Tất cả mọi người tự nhiên vang giọng cười mỉa mai vào hai gương mặt thật thà trung thực Cổ Huyết & Lâm Tử.
” Nè, hai người định troll bọn này à? Có đầu tư khiếp nhỉ? ” _ Lực Quân nở nụ cười bán nghi phát biểu.
Nó từ nãy giờ mới cất giọng cứu vãn tình hình: ” Haha…anh ta đùa đấy! Thật là muốn chơi thì phải bàn với tôi trước chớ, làm bọn này sợ hết hồn! Khi không chôm của người ta làm chi cho rắc rối! ”
Thấy không ai tin nên nó cố ý hùa theo cho qua. Nghe nó thanh minh cả hội thở phào nhanh chóng quên đi chuyện lùm xùm lúc nãy.
Duy chỉ có hai người ngồi im re đực mặt không biết mấy con người đó nói ất giáp gì chính là Lưu trinh với Hiểu Tinh.
Bận về, nó cô độc khởi động xe chạy một mình ra cổng chạy khoảng ít km xe Cổ Huyết cũng nhanh chóng đuổi theo xe nó. Cả hai xảy ra mâu thuẫn nên tấp vào lề đứng tranh cãi.
Nó: ” Ai mượn anh tào lao mía lao làm gì hả hả? ”
Cổ Huyết thân cao cúi xuống nhún vai nói: ” Tào lao mía lao cái đầu cô, tôi có muốn đâu tự dưng cậu ta lấy trộm rồi mới ra chuyện này chứ. ”
Nó nghiến răng ken két: ” Giỏi ngụy biện! Nếu anh không nhiều chuyện nói ra chuyện chỉ có ma mới tin thì bọn họ có nhìn tôi ánh mắt đấy không? Có điên thì tự điên mình anh lôi tôi vào cuộc làm chi hử? ”
” Anh thừa biết chỉ có tôi và anh là kẻ ngoại truyện, dù có lấy đầu ra đảm bảo cũng vô ích thôi. ” _ Nó mắng xối xả.
Gã Cổ Huyết tức mình chửi nó tràn dài: ” Ok cô muốn nói gì tùy cô, lúc nãy là tôi muốn giữ thể diện cho cô chứ thật ra cô nằm mơ cũng đừng hòng đòi lại quyển tập này! Hừm! ”
Hắn ta cầm quyển tập giơ lên cao trừng mắt nhìn nó mặc sức cho nó có nhảy cỡ mấy cũng không với tới. Nó tức ói máu đùng đùng liếc hắn bằng nửa con ngươi quay phắt rồ ga xe chạy như bay xả khói vào mặt hắn ngùn ngụt.
Ở lại hứng ngọn khói đó, hắn ta đang cơn giận lôi đình nhét quyển tập vào xe rồi cũng đường ai nấy đi. Đối với hắn, từ thưở xa xưa tới ngày nay chưa có ai làm hắn ta phải cực nhọc tức giận như thế. Nếu là ở thế giới của hắn thì nó đã bị hắn chính tay lấy thủ cấp vì dám thất lễ với bổn vương. Hắn đã từng tự nhủ thế nhưng mỗi khi muốn ra tay lại không xuống tay được.
Lâm Tử nó hừng hực lửa giận chạy với tốc độ rất nhanh, xui rủi sao bất thình lình bị xe tải chở hàng hóa ủi ngang hông tông nó văng xa mấy chục km. Người và xe mỗi thứ một ngã còn xe tải thì hất văng dãi phân cách đâm đầu vào rào chắn nhà dân.
Gã Cổ Huyết đó vừa chạy không xa liền nghe tiếng Ké……….tttt! ĐÙNG……..! Ở phía sau làm hắn giật mình ngoáy đầu xe lại xem.
Khung cảnh hãi hùng ập vào mắt hắn, tim như hàng vạn mũi tên đâm xuyên. Hắn mất hồn khi người bị tai nạn nằm bất tỉnh đầu máu me lênh láng ấy chính là con nhóc Lâm Tử ưa cãi bướng đó.
Hắn phi bộ nhanh như xe đua tới bên con nhỏ nằm trên vũng máu đó, hắn ta khụy xuống đường gương mặt đau đớn đỡ nó lên lay mãi không có tín hiệu gì.
” Này..này.., dậy đi! Lâm Tử điên dậy mau! Tôi ra lệnh cho cô phải tỉnh lại nghe chưa? ”
Hắn mất bình tĩnh rinh nó lên trong tình trạng toàn thân nó sụi lơ như người đã chết bỏ vào xe chạy tốc độ vượt mức quy định thẳng tới bệnh viện. Lâm Tử nó nhập viện trong tình trạng xuất huyết não, gãy chân. Cổ Huyết đứng ngoài đi tới đi lui không biết mỏi chân tâm trạng hắn hoảng loạn vô cùng thiếu bình tĩnh.
Các bác sĩ khẩn trương tiến hành phẫu thuật cứu sống nó, giờ đây hắn ta căng thẳng tới sắp phát điên nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh cho chính mình.
Mắt hắn đột nhiên đỏ ngầu lên trông hung tợn vô cùng khiến ai đi ngang cũng thấy lạnh gáy không dám nhìn.
Hắn ta nắm chặt tay đấm vào tường dẫn tới tình trạng nguy hiểm là bức tường đó bị rạn một vệt dài. Hắn bấy giờ mới bình tâm ngồi chờ giải phẫu chợt nhớ hắn bấm điện thoại gọi: ” Alo, chú Bình à? Có chuyện này chú phải bình tĩnh nghe cháu nói này! ”
Chú Bình ngạc nhiên khi số dt của Lâm Tử sao lại là giọng nam lạ hỏi: ” Cậu là ai? Có chuyện gì sao lại gọi bằng số của cháu tôi? ”
Cổ Huyết cố giữ bản thân bình tĩnh nói: ” L…âm…T..Tử, đang cấp cứu ở bệnh viện 510 chú mau sắp xếp tới nhanh lên! ”
Cúp máy hắn ta ngồi thừ vô hồn chắp tay đan vào chống lên trán âu sầu. Chú Bình vừa hay tin tay đương bưng ly cafe đột nhiên mất kiểm soát rơi ” Rổn ” bể tanh bành.
Tiếp theo các bạn Nó cũng có mặt đông đủ bao gồm: Mạc Hiểu Tinh, Lưu Trinh và Lực Quân cũng có mặt. Du vỹ Tường mới hay tin cũng bắt Lập Tuyên tức tốc chạy tới xem tình trạng thế nào mà nghe nguy cấp thế.
Chú Bình và đám bạn Hiểu Tinh tới cùng lúc chạy nhanh chân tới phòng cấp cứu thấy Cổ Huyết ngồi đó cộng vẻ mặt lo đến phát khóc của hắn ta làm mọi người khựng lại càng khiến chú Bình lo sợ.
Hiểu Tinh hồi hộp tim đập mạnh hỏi hắn: ” Chuyện gì vậy? Tại sao cậu ấy..lại…thế này? Anh trả lời đi! ”
Hắn ta tâm trạng sốt ruột trả lời gay gắt: ” Cô..ta.., bị xe tải đụng! Đang cấp cứu cô không thấy sao đừng hỏi nữa! ”
Vỹ Tường tới kịp lúc can thiệp: ” Hai người hãy bình tĩnh lại! Đợi bác sĩ ra rồi tính! Hiểu Tinh qua đây, mặc kệ cậu ta đi! ”
5 tiếng sau, thời gian lâu khủng khiếp. Bác sĩ phụ trách giải phẫu mặc áo xanh ra: ” Ai là người nhà của bệnh nhân? ”
Chú Bình lanh lẹ lên tiếng: ” Là tôi, bác sĩ ơi cháu nó sao rồi? ”
Bác sĩ từ tốn đáp: ” Mọi người đừng quá lo lắng, tạm thời bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, chân phải bị gãy xương chúng tôi đã đăng bột lại rồi. Cũng may là cấp cứu kịp thời nếu không xuất huyết lan hết là khó chữa được. Haizz…! Nhưng!
Đột nhiên bác sĩ nói nhưng làm tất cả bọn họ hồi hộp muốn đứng tim.
” Nhưng.., có điều mọi người cần cân nhắc, tình trạng này…rất khó tỉnh lại. Tạm thời sẽ hôn mê một khoảng thời gian, chúng tôi mong người nhà chuẩn bị tâm lý và hết sức kiên trì trò chuyện thăm nom, phải làm cho bệnh nhân phục hồi ý thức. ” _ Ông Bác sĩ phân tích.
Ít phút sau, bọn họ được vào thăm Lâm Tử. Thấy nó như vầy, chú Bình càng rầu rĩ lo âu gấp bội. Về tên Cổ Huyết hắn ta tranh thủ vào thăm, hắn ngồi xuống dùng ánh mắt sốt sắng trước giờ chưa bao giờ có nhìn nó thân thương.
Hắn thì thầm vào tai Lâm Tử: ” Xin lỗi! Lẽ ra tôi không nên nói những lời đó! Mong cô đại từ đại bi tha thứ mà mở mắt tỉnh dậy! Thật ra, tôi không phải cố ý muốn chống đối tranh giành gì với cô. Chỉ..là, chỉ là…..tôi..tôi..cảm thấy vui khi chọc cô nổi cáu! Thích nghe cô mắng nên…tôi mới hay ghẹo chơi cho vui. ” Hắn vừa nói vừa gãi đầu thấy thương hệt như chú chó con.
Nó nằm đó nhưng linh hồn đã đi vào cõi mộng mơ có nghe hắn ta nói gì chết liền á!
Hắn ta rụt rè nắm lấy bàn tay bé bé nhỏ nhỏ của nó vào lòng bàn tay to tổ bố của hắn truyền hơi ấm vào. Đột nhiên máy hỗ trợ tim nó nhảy bất chấp, những đợt sóng âm nhấp nhô chênh lệch dữ dội làm hắn sợ hoảng hồn gọi bác sĩ.
Bác sĩ, ý tá vào kiểm tra thì nhịp tim trở lại bình thường, họ nói: ” Lạ thật, lúc nãy chúng tôi vừa vào còn thấy nhịp tim tăng đột biến, sao giờ lại bình thường rồi? ”
Bác sĩ chuyên môn trưởng khoa ghé thăm, ông ấy phán: ” Có lẽ bệnh nhân đã phục hồi ý thức nên nhịp tim mới phản ứng, mọi người nên mừng là vừa rồi! Sắp tới sức khỏe sẽ nhanh phục hồi thôi. ”