Ô…ô…n…g…
Cánh tay Kế Duyên tựa như được bao phủ bởi một tầng bạch quang mờ mờ. Trong thoáng chốc, quân cờ trên đầu ngón tay đã bay đến con ác quỷ.
“A ~~~~~~~~~~~ ”
Theo đó, kiếm chỉ và quân cờ xuyên qua linh hồn và thân thể của lệ quỷ. Một âm thanh sắc nhọn ở phía đối diện vang lên khiến cho màng nhĩ Kế Duyên cực kỳ đau đớn thảm thiết.
Ô ô ô…
Từng cơn gió lạnh dường như lượn vòng. Từng đoàn âm khí cực kỳ ô uế cũng xoay vòng quanh cánh tay phải của Kế Duyên, tựa như quần áo nằm trong máy giặt.
Kế Duyên cảm thấy toàn bộ cánh tay phải của mình giống như hoàn toàn bị đóng băng. Cảm giác rét lạnh thấu xương giống như từng cây kim thép không ngừng đâm vào da thịt trên cánh tay phải, cảm giác đau đớn và lạnh lẽo khiến hắn không chịu nổi nữa.
Một lát sau.
“Phanh ~” một tiếng.
Một bóng đen hung hăng bắn ra, đụng vào cửa phòng rồi trực tiếp thẩm thấu xuyên qua, nhanh chân chạy trốn vào giếng nước trong sân.
Trong khi đó, Kế Duyên lại giơ cánh tay phải lên, mắt trợn tròn. Hắn giữ tư thế này ước chừng mười mấy giây. Sau đó, hắn đứng trên giường, run rẩy hai cái, thân thể mềm nhũn ngã nhào về phía sau.
“Đùng…” một tiếng, Kế duyên ngã xuống giường, hôn mê bất tỉnh.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết âm trầm đến tột cùng làm người ta sợ hãi đến cực điểm.
Không biết có bao nhiêu hộ gia đình ở một góc phường Thiên Ngưu kia nửa đêm đột nhiên bị tiếng thét chói tai không biết giọng nam hay nữ này làm cho tỉnh giấc.
Bọn họ nhao nhao trốn trong chăn, không dám nhúc nhích.
Thậm chí, có một số gia đình vẫn còn đang thắp đèn dầu, cũng cuống quít tranh thủ tắt đèn. Bọn họ sợ đưa tới cái gì đó quá tà dị.
Mà vào lúc này, ở phường Miếu Ti phía tây bắc huyện Ninh An, một toà Kim Thân bên trong miếu Thành Hoàng đột nhiên chấn động.
Ở một nơi người thường không thể nhìn thấy, Thành Hoàng huyện Ninh An đang đứng yên lặng ở phía trên cao đường (*)
(*) Cao đường: Sảnh lớn của chính thất
“Dạ Tấn Du đâu? Nhanh đến Tỏa Hồn Tỉnh ở thành nam phường Thiên Ngưu điều tra!”
“Tuân lệnh!”
Hai gã Âm sai toàn thân mặc áo quân dịch màu đen. Một tên mang theo móc câu có cán dài, một tên mang đao bên hông. Hai gã hóa thành bóng đen phiêu hốt trôi nổi rời khỏi miếu Thành Hoàng, bay về phía phường Thiên Ngưu.
…
Ở Cư An Tiểu Các, Kế Duyên xoa đầu, ngồi dậy bên cạnh giường. Vào lúc mới té, hắn đập đầu vào mép giường. May mắn thay, đầu hắn còn đủ cứng, nếu không não hắn cũng không thể hoạt động nữa rồi.
Vào một khắc cuối cùng mà Kế Duyên vẫn còn ấn tượng, lệ quỷ kia bị một ngón tay của hắn đánh bay, sau đó nó chạy ra ngoài. Theo phản xạ, hắn nhìn lên thì thấy vật kia không phải đơn giản là không tổn hao một sợi lông, có lẽ ít nhất nó cũng bị dọa.
Trải qua chuyện vừa rồi, lá gan của Kế Duyên lớn thêm không ít. Hắn trực tiếp mặc áo ngoài rồi từ trên giường đi xuống.
Cánh tay phải vẫn còn lành lạnh tê tê, cả người cũng có chút mềm nhũn vô lực, nhưng trên cơ bản, hắn không có gì đáng ngại.
Rút then gỗ cài cửa ra, “Két..” một tiếng, hắn mở cửa chính ra.
Trên đầu, ánh sao sáng ngời. Trong sân, nhành cây táo lớn đang đong đưa. Dưới bóng cây, giếng nước hoàn toàn bị bao phủ trong bóng đêm.
Ô… Ô…
Từng đợt gió mát lạnh lẽo thổi tới khiến Kế Duyên run rẩy một chút.
Kế Duyên đứng ở cửa phòng, tâm thần không yên, sắc mặt cũng biến đổi liên tục. Hắn cân nhắc nhiều lần có nên thừa dịp này chạy đi hay không, dù sao lần tới chưa chắc hắn đã có vận may này.
“Ở Cư An Tiểu Các vậy mà lại có phàm nhân vào ở sao?”
Đột nhiên, một âm thanh kinh ngạc từ ngoài sân bay tới. Sau đó hai gã toàn thân mặc áo quân dịch màu đen cầm binh khí trong tay, thân ảnh quỷ dị xuyên qua cửa viện đi vào trong sân.
Trong lòng Kế Duyên khẽ chấn động; sau đó, con ngươi co rụt lại. Hắn phát hiện ra mình có thể nhìn thấy bọn họ rõ ràng.
“Lại gặp quỷ rồi!”
Hai tên áo đen hiển nhiên dồn toàn lực chú ý đến giếng nước trong sân. Đối với Kế Duyên đang đứng ở cửa phòng thì hai gã liếc một cái rồi bỏ qua.
“Quái lạ! Không ngờ rằng lệ khí trên Tỏa Hồn Tỉnh lại tiêu tán hơn một nửa ư? Nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
“Thành Hoàng đại nhân hẳn là đã phát hiện ra điều khác thường!”
“Bố cục phong thủy ở Cư An Tiểu Các chưa bị phá. Lệ quỷ kia có lẽ không thể trốn thoát, ta vẫn cảm giác được nó còn trong giếng!”
“Ừ, hơn nữa khí tức bất ổn!”
“Nếu như vậy, đây chính là cơ hội trời ban để tru diệt nó, phải nhanh chóng báo cáo với Thành Hoàng đại nhân!”
Sau khi hai gã Âm sai trao đổi ngắn gọn, tên cầm móc câu có cán dài ở lại bên cạnh giếng nước, còn tên mang đao hóa thành hình bóng mơ hồ như sương mù xuyên qua cửa rồi bay đi.
Vừa rồi, Kế Duyên đang đứng ở cửa phòng suýt chút nữa bỏ chạy.
“Nghĩ là ta không nhìn thấy bọn họ? Lệ quỷ? Bố cục phong thủy? Thành Hoàng đại nhân?”
Là một thanh niên đọc rộng hiểu nhiều ở thế kỷ hai mươi mốt bùng nổ tin tức trên Internet, chỉ đơn giản mấy câu đã khiến cho Kế Duyên suy nghĩ ra rất nhiều chuyện.
Cái giếng trong sân ở Cư An Tiểu Các có lẽ đang khóa một quỷ vật rất lợi hại nào đó. Thành Hoàng huyện Ninh An cũng không phải là một tượng sét trong miếu, hai gã đến đây có thể là âm sai dưới trướng Thành Hoàng…
Lúc trước hắn đã gặp Yêu vật, Quỷ vật, lúc này lại thấy Âm sai dưới quyền Thành Hoàng của huyện này.
Tâm niệm Kế Duyên nhanh chóng chuyển động.
“Có phải thế giới này có Thần linh, Thần tiên, Phật Tổ hay không? Bây giờ ta có nên chạy không? Trong ba mươi sáu kế… Vật trong giếng bị thương kia là do một ngón tay của ta phải không?”
Vừa nghĩ như vậy, Kế Duyên cảm thấy mình tự tin làm quần chúng hơn một chút.
Hơn nữa, từ trong xương cốt, kỳ thật Kế Duyên cũng chỉ là một cậu nhóc trưởng thành ôm ấp một vài mộng tưởng. Những vật trong miếu Thành Hoàng không phải ai cũng có cơ hội mở mang kiến thức một chút đâu.