Dụ Phồn nhíu mày, vừa định hỏi mẹ nó cậu lên mặt với ai đấy.
Lại thấy người bên cạnh nâng tay lên, cầm lấy ly rượu đầy đặt trên bàn.
Vương Lộ An không nhìn nổi nữa: “Học bá à, cậu còn uống được không? Không thì chọn mạo hiểm đi? Hồi trước tôi từng chơi bộ bài này rồi, tệ nhất cũng chỉ bắt cậu trà trộn vào phòng kế bên hát bài Cao nguyên Thanh Tạng, hát xong nói cảm ơn____Không có gì to tát lắm đâu.”
Chương Nhàn Tịnh: “….”
“Không sao.” Dưới ánh đèn mờ tối, nét mặt của Trần Cảnh Thâm vẫn không có cảm xúc gì, nhìn vào rất bình thường.
Nếu không phải trong lúc uống rượu lung lay va vào vai cậu ba lần, Dụ Phồn cũng nhìn không ra người này có vấn đề gì.
“Được đấy, rất dứt khoát.” Tả Khoan nói, “Tiếp không?”
Vương Lộ An lập tức nói: “Tôi không chơi nữa.”
Trần Cảnh Thâm: “Tôi tiếp tục.”
Vương Lộ An: “….”
Không hiểu sao cục diện biến thành hai người Trần Cảnh Thâm với Tả Khoan thi đấu.
Dụ Phồn buông điện thoại xuống, bình tĩnh nhìn Trần Cảnh Thâm lắc xúc xắc.
Ngón tay Trần Cảnh Thâm ôm cốc xúc xắc, thờ ơ lắc vài cái, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên.
Hay rồi, năm viên xúc xắc trải đều ra, không lặp lại cái nào.
Dụ Phồn lập tức hiểu ra, vận may này của Trần Cảnh Thâm, thua cả tối cũng không hề lạ_____
Trần Cảnh Thâm vừa mở miệng đã gọi: “Năm con 4.”
Dụ Phồn: “?”
Mẹ nó cậu có 4 hả?
Dụ Phồn còn chưa hồi thần lại, Trần Cảnh Thâm đã cầm ly rượu lên uống.
Ván tiếp theo, Trần Cảnh Thâm lắc được ba con 6.
Dụ Phồn thầm nghĩ tốt lắm, ván này cậu gọi cho tôi, dùng sức mà gọi____
Tả Khoan: “Sáu con 6.”
Trần Cảnh Thâm: “Mở.”
Dụ Phồn: “???”
Sau mấy ván, cuối cùng Dụ Phồn cũng hiểu.
Không phải Trần Cảnh Thâm không may, chỉ đơn thuần là dốt, không biết chơi.
Nhưng mà….Trước đây nếu trên bàn rượu đám cậu gặp người không biết chơi, vậy thì hoặc là không chơi, hoặc là nhường.
Nhưng cậu thấy Trần Cảnh Thâm uống liên tục hết ly này đến ly khác, chưa từng ngừng lại.
Cảm nhận được ánh mắt từ người bên cạnh, Trần Cảnh Thâm nâng cốc xúc xắc lên nhìn thoáng qua, tùy tiện nói: “Bốn con 1.”
“Mở!” Tả Khoan kích động nói, “Tôi không có con nào! Uống đi!”
Trần Cảnh Thâm cầm ly rượu lên uống sạch, sau đó cúi đầu, khẽ ho hai tiếng.
Tả Khoan: “Tiếp không?”
“Ừ.”
Trần Cảnh Thâm vừa lắc xúc xắc, cái cốc đã bị người ta giành đi.
Ngay sau đó, anh cảm nhận được người bên cạnh dịch chỗ ngồi, dựa vào gần phía bên này.
“Cộp”.
Dụ Phồn hơi nghiêng người, úp cốc xúc xắc xuống bàn.
Cậu không đổi sắc nhìn Tả Khoan: “Thích chơi phải không? Tôi chơi với cậu.”
Tả Khoan nói: “Đừng, tôi muốn chơi với học bá cơ.”
“Cậu sợ thì nói thẳng đi.” Chương Nhàn Tịnh vắt chéo chân nói, “Tôi thấy cậu là không dám chơi với Dụ Phồn đây mà.”
“Vớ vẩn!” Tả Khoan nhíu mày, “Tôi sắp khiến cho học bá của các cậu uống đến nằm úp rồi, tự dưng đổi thành người khác thì còn gì thú vị nữa?”
Dụ Phồn gật đầu: “Vậy thì đừng chơi nữa….”
“Tôi uống.” Trần Cảnh Thâm chợt nói.
Mọi người quay đầu nhìn anh.
“Cậu ấy thua thì tôi uống.” Trần Cảnh Thâm thản nhiên nói, “Như vậy được rồi phải không?”
“Tới đây!” Tả Khoan xắn tay áo lên, đứng dậy từ ghế sô pha, “Mẹ nó chẳng phải hôm nay tôi muốn rót gục một người trong ban 7 mấy cậu à____”
Mười phút sau.
Tả Khoan ôm dạ dày, muốn nôn hết cả ra.
Dụ Phồn mở cốc xúc xắc, để lộ số điểm bên trong.
“Được lắm!” Vương Lộ An nở hoa trong bụng, vội vàng rót đầy ly rượu cho Tả Khoan, “Chúc mừng quý khách thêm một ly nữa!”
Trong mười phút này, Dụ Phồn không thua một ván nào.
Thật ra Tả Khoan chơi game trên bàn rượu rất cùi bắp, trên tay ra số mấy gần như viết hết cả lên mặt, cũng chỉ có đồ ngốc như Trần Cảnh Thâm mới bị cậu ta rót uống thành như vậy.
Trong lúc Tả Khoan uống rượu, Dụ Phồn nhịn không được nhìn qua đồ ngốc.
Sau đó phát hiện đồ ngốc cũng đang nhìn mình nãy giờ.
Trần Cảnh Thâm dựa vào sô pha phía sau, đường nét gương mặt biến mất trong bóng tối, ánh mắt khi say rượu vô cùng thâm thúy, rời rạc nhìn chăm chú vào một nơi.
Anh chỉ nhìn, nhưng không nói lời nào. Dụ Phồn hơi nghi ngờ có khi men rượu lên tới não rồi.
Bịch một tiếng, Tả Khoan đặt ly rượu rỗng xuống bàn, lau miệng nói: “Nào! Tiếp tục!”
Dụ Phồn hoàn hồn, quay đầu qua tiếp tục lắc xúc xắc.
Vương Lộ An không muốn xem chiến trường máu me này, lúc này đã đi hát rồi.
Chương Nhàn Tịnh thuận lợi ngồi xuống bên cạnh Trần Cảnh Thâm.
Nhân lúc mấy nam sinh bên cạnh đang tập trung nhìn xúc xắc, cô nhích gần lại bên cạnh, bóp cổ họng dịu dàng nói: “Học bá, nếu cậu khó chịu quá, hay là hai đứa mình đi trước____”
Còn chưa nói dứt câu, Trần Cảnh Thâm đã bình tĩnh kéo xa khoảng cách với cô, lại nhanh chóng lạnh nhạt nói: “Cảm ơn, không cần.”
Tả Khoan nhìn số điểm của mình, cười điên cuồng, vừa úp xuống đã hô: “Sáu con 1!”
Dụ Phồn mở cốc của mình ra nhìn. Ván này cậu lắc quá nát, một dãy số liên, tính 0 điểm.
Nhưng nhìn vẻ mặt này của Tả Khoan, không cần nghĩ cũng biết cậu ta lắc ra ba con 1.
Nếu cậu mở, sẽ thua. Nếu cậu hô lên trên, 80% Tả Khoan sẽ mở cậu, cũng thua.
Dụ Phồn đánh cược một phen: “Thêm một con.”
Quả nhiên, Tả Khoan không cần nghĩ ngợi: “Mở!”
Thua một ván, không hề hấn gì. Dụ Phồn cầm ly rượu trên bàn lên chuẩn bị uống.
Vừa đưa rượu tới miệng, cổ tay đã bị nắm lại.
Trần Cảnh Thâm ngồi lên, thấp giọng nói: “Để tôi uống.”
Tả Khoan đã thua đến đờ đẫn, giờ mới lấy lại tinh thần: “Này, không được. Không phải đã nói trước là cậu thua thì học bá uống rồi à? Đừng chơi xấu____Đúng rồi học bá à, uống thay phải uống hai ly, cậu còn lắc thay….Kiểu gì cũng phải uống hai ly phải không?”
Trần Cảnh Thâm nói: “Được.”
Trong lúc Trần Cảnh Thâm lấy ly rượu phải va vào Dụ Phồn tận bốn năm lần, đến khi sắp đụng vào ly, lại bị ai đó kéo áo lại.
“Không uống, chọn bài mạo hiểm đi.” Dụ Phồn nắm ống tay áo anh, “Cậu đã thế này rồi còn uống được nữa? Mạo hiểm cho tôi.”
Trần Cảnh Thâm: “…..”
Tả Khoan: “?”
Tả Khoan: “Như vậy sao___”
“Đương nhiên được chứ, lúc trước đâu phải bọn mình không có?” Đến nhạc Vương Lộ An cũng không hát nữa, quay lại nhanh nhẹn mở bộ bài ra, xòe lên trên bàn, “Học bá à, nào nào nào, cậu chọn một lá đi.”
Trần Cảnh Thâm lặng im mấy giây, mới vươn tay chạm vào bài trên bàn.
Chọn là ngửa bài, lá bài cách anh gần nhất lật lại, bên trên vẽ một con búp bê chu môi, hàng chữ bên dưới viết____
「Hôn nồng nhiệt với người bên cạnh.」
Trong phòng im phăng phắc y như Hồ Bàng có mặt ở đây.
Cái, đệch!
Giây tiếp theo, ánh mắt của mọi người gần như đồng loạt nhìn sang Trần Cảnh Thâm___Và Chương Nhàn Tịnh bên cạnh anh.
Mặt Tả Khoan xám như tro tàn, không biết mình kiên trì lâu như vậy còn ý nghĩa gì.
Chương Nhàn Tịnh thầm nghĩ ôi phắc trời đã giúp mình hôn nồng nhiệt học bá thì không lý nào không giúp mình vượt qua thi tháng sau đó cứ vậy mà thành yêu đương một tí cũng không phải không thể á á á!!!
Dụ Phồn thầm nghĩ___
Mẹ nó cậu còn chưa kịp nghĩ gì.
Chỉ thấy trước mắt bao người, Trần Cảnh Thâm buông ngón tay ra, vững vàng đặt lá bài đó lên trên bàn rượu.
Anh dựa ra sau, hầu kết khẽ khàng lăn xuống.
Sau đó nặng nề quay đầu, lặng lẽ nhìn người ngồi bên cạnh mình____
Dụ Phồn: “?”
Cậu thử nhìn ông thêm lần nữa xem???