“Tôi nói này các người cũng đừng có đóng kịch ở trước mặt của tôi nữa, có đồng ý lấy lễ vật ra hay không thì cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi, chúng tôi không có thời gian ở đây nhìn các người diễn kịch đâu.” Tần Luân cười lạnh một tiếng, anh ta thấy Chu Kim Hảo và Tần Đại Quang chỉ là đang diễn trò.
“Cút đi!”
Tần Đại Quang thét lên một tiếng: “Bây giờ cút đi ngay cho tôi, nhà họ Tần chó má gì, chúng tôi cũng không thèm.”
Ông ta nói xong liền cầm một cây chổi đang dựng ở bên tường quất về phía Tần Luân.
Lông mày của Tần Luân nhíu lại, bảo vệ ở đằng sau của anh ta đã xông lên phía trước, một trái một phải lập tức áp Tần Đại Quang dưới mặt đất.
“Ba!” Tần Nhã và Tần Yên sợ hãi vội vàng nhào tới.
“Ngày hôm nay các người đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì cũng phải đồng ý!”
Tần Luân lạnh lùng nói, sau đó ra lệnh: “Xông vào trong nhà cho tôi, dọn hết đồ đạc đi.”
Có được mệnh lệnh của Tần Luân, mấy tên bảo vệ vọt thẳng vào trong nhà.
Rất nhanh, hai tên bảo vệ liền mang theo một cái rương đi ra, chính là cái rương lần trước của nhà họ Tô gửi tới. Bên trong đều là đồ trang sức, còn có hơn ba tỷ tiền mặt, ngoại trừ cái đó ra thì còn có giấy tờ bất động sản cùng với chứng nhận cổ phần.
Ban đầu Tần Luân còn tưởng rằng chỉ là lễ vật có giá trị mấy tỷ bạc, nhưng mà sau khi nhìn thấy đồ vật ở trong rương thì cộng những vật này lại tổng giá trị hàng trăm tỷ.
“Ha ha, nhà họ Tần được cứu rồi, chỉ cần bán những món đồ này đi thì đã có thể để nhà họ Tần giải quyết tất cả nguy cơ hiện tại.” Tần Luân cười nói.
Từ khi gia đình của Tần Nhã bị trục xuất khỏi nhà họ Tần, toàn bộ nhà họ Tần cũng không có ai có tư cách tranh quyền đoạt thế với anh ta, bây giờ ông cụ Tần càng ngày càng lớn tuổi, đều đã là người sắp chết rồi, lúc nào nhà họ Tần cũng có thể truyền đến tay của anh ta.
“Tần Luân, anh đứng lại đó cho tôi.” Nhìn cái rương bị khiêng đi, Tần Nhã và Tần Yên đều phẫn nộ trực tiếp đuổi theo.
Chỉ là Tần Luân dẫn theo rất nhiều người, dựa vào hai người con gái bọn họ thì sao có thể ngăn cản được?
Tất cả mọi thứ đều đã bị cướp đi, thậm chí ngay cả chiếc Maserati cũng bị Tần Luân lái đi.
“Đều là do tiện nhân này, bà cứ thích đắc ý ở trước mặt của người nhà họ Tần, bây giờ hay rồi đó, cái gì cũng mất hết.” Tần Đại Quang tát một bạt tay lên trên mặt của Chu Kim Hảo, phẫn nộ hét lên.
“Tần Đại Quang, ông lại dám đánh tôi.” Chu Kim Hảo che mặt, biểu cảm không thể tưởng nổi.
“Chẳng lẽ là bà không nên bị đánh, bây giờ đồ đạc đều đã bị Tần Luân cướp đi rồi, nếu như bây giờ Dương Chấn muốn tìm bà đòi lại tôi xem xem bà nói với nói như thế nào đây?” Tần Đại Quang tức giận nói.
“Chỉ là một tên phế vật mà thôi, có tư cách gì đòi hỏi với tôi chứ?”
Chu Kim Hảo giận dữ mắng mỏ một tiếng, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, vội vàng lôi kéo tay Tần Nhã rồi nói: “Nhã, không phải là lúc nãy Tần Luân đã nói chỉ cần chúng ta giao đồ vật ra cho gia tộc thì sẽ để chúng ta trở về nhà họ Tần à? Bây giờ con đi tìm ông nội của con đi.”
Tần Nhã phiền chán trực tiếp tránh thoát khỏi cánh tay của bà ta, lạnh lùng nói: “Ai muốn trở về nhà họ Tần thì tự mình đi cầu đi.”
Kể từ ngày cô quỳ gối trong mưa to cầu xin ông cụ Tần, chỉ đổi lại lệnh gia chủ trục xuất cảnh nhà của cô khỏi gia tộc, cô đã hoàn toàn mất hết hi vọng với gia tộc rồi.
Tần Nhã quay người liền rời khỏi nhà.
Chu Kim Hảo lại vội vàng kéo tay của Tần Yên lại, không đợi bà ta nói chuyện thì Tần Yên cũng đã nhanh chóng hất tay ra, mắt đỏ ngầu giận dữ nói: “Chẳng lẽ là mẹ vẫn còn chưa hiểu nữa hả, bây giờ cũng chỉ có mẹ mới muốn trở về nhà họ Tần thôi, đã như vậy rồi thì tự mẹ đi cầu xin đi.”
Nói xong, Tần Yên cũng không quay đầu lại mà đi khỏi.
Tần Đại Quang thì hừ lạnh một tiếng, cũng đi khỏi nhà.
Toàn bộ biệt thự cũng chỉ còn lại một mình Chu Kim Hảo, bà ta đặt mông ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ thật sự là mình đã sai rồi?”
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Chấn.
Dương Chấn nhận một cuộc điện thoại, anh đã biết hết toàn bộ những chuyện vừa mới xảy ra ở đại viện nhà họ Tần.
Anh cũng không đặt những đồ vật của nhà họ Tô gửi tới vào trong mắt, nhưng mà hành động của nhà họ Tần đã để sự kiên nhẫn của anh đối với nhà họ Tần từ từ biến mất.
“Các người đã muốn tìm đường chết, vậy thì tôi sẽ cho các người hoàn toàn tuyệt vọng.” Dương Chấn bỗng nhiên nói.