Vesper nhìn tên thủ lĩnh ma cà rồng độc ác, “Còn anh và Volturi sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Caius.”
“Đó không phải điều cô nên quan tâm. Tới lúc ấy cô chết từ lâu rồi.” Aro nhẹ nhàng lắc đầu như một diễn viên kịch. Gã nói giọng nham hiểm, “Volturi không cần một cậu chàng si tình, có khả năng rời khỏi vị trí chủ gia tộc bất cứ lúc nào.”
Hiển nhiên Aro đang uy hiếp cô. Lão ma cà rồng cổ đại đầy thù hận đang cố gắng thuần phục cô gái loài người trước mặt gã ta bằng quyền lực cùng sự thống trị của mình.
Vesper nhếch mép cười mỉa, “Hi vọng anh sẽ không hối hận, Aro.”
Aro thoáng nghiêng đầu nhìn Vesper chằm chằm. Cô gái loài người yếu ớt trước mắt bày tỏ thái độ khá bất ngờ. Hiển nhiên gã chưa đạt được sự thần phục và khiêm tốn như mong đợi.
Nhưng hoàn cảnh lúc này không cho phép gã chần chừ. Thính giác nhạy bén của Aro đã phát hiện ra bầy sói đang tiếp cận. Ngoại trừ Caius, kẻ giết hết đám người sói ở Châu Âu thì ngay cả Aro cũng không dám hấp tấp đối đầu với đám người sói này. Lũ sinh vật hôi rình kia tựa như kẻ thù trời sinh của ma cà rồng, có thể dễ dàng xé toạc cơ thể ma cà rồng rắn rỏi cường tráng hệt đá granit.
“Đừng lo lắng, Vesper thân yêu.” Aro lôi Vesper ra trước mặt như một tấm lá chắn. Gã quay đầu lại, nhếch mép cười, “Cô là con mồi, còn tôi sẽ giết sạch lũ chó bẩn thỉu này trước khi cô chết hẳn. Nhưng có lẽ cô phải kiên nhẫn chịu đau một chút. Cô biết đấy. Lũ chó bẩn rắc rối kia có mối thù truyền kiếp với Caius mà.”
Giọng nói lạnh lùng của gã truyền vào tai Vesper. Đầu óc cô thoáng ngừng lại. Nhưng tiếc rằng cô quá mỏng manh so với thủ lĩnh ma cà rồng mạnh mẽ. Cô cảm nhận được Aro đang đẩy mạnh cô về phía trước. Cơn đau mãnh liệt sau lưng làm Vesper dám chắc cột sống mình vừa gãy mất mấy đốt.
Cô nghe thấy tiếng mình rên rỉ rồi chợt phát hiện Aro đã biến mất trong nháy mắt.
Giữa rừng rậm tối tăm ẩm ướt không ánh mặt trời, Vesper nghe thấy tiếng gió hòa cùng tiếng vang quái dị nào đó.
Cột sống bị gãy khiến cô gần như mất đi khả năng hoạt động. Vesper nằm sấp trên mặt đất. Móng tay cắm chặt vào đất bùn. Bộ đồ may kiểu Milan tinh xảo dính đầy sình lầy.
Nhưng vì con người vốn sợ chết, Vesper không thể chấp nhận khi chờ đợi bị người sói giết. Gã Aro chết tiệt, hệ thống phản diện chết tiệt! Giờ cô thà bị Tà Thần tóm được và đâm thận còn hơn!
Cô ráng chống cự cơn đau rồi chạy theo hướng cô đã vào rừng. Mẹ kiếp! Cảnh sắc mù mịt không ánh mặt trời tối đến mức cô chẳng tài nào phân biệt được phương hướng.
Cơn đau dữ dội sau lưng khiến hai mắt Vesper ướt nhèm. Khi cô chạy, cành cây rậm rạp liên tục cọ vào má và cơ thể làm cô trông đặc biệt thảm hại.
Nhưng cô lại không thể dừng bước, dẫu cho hôm nay cô nhất định phải rời khỏi thế giới này, chết một cách điên rồ khi bị cả đám người sói cắn xé.
Dù thị trấn Forks hẻo lánh hoang vắng thì cũng luôn có những cư dân. Khả năng cao cô sẽ giữ được mạng mình. Quan trọng hơn là – cô không muốn Caius thấy cô chết thảm.
Nhưng ở thế giới ngập tràn những giống loài huyền bí sở hữu sức mạnh siêu nhiên, cô chỉ là một con người quá yếu đuối. Gió bên tai càng lúc càng rõ. Cái lạnh kì lạ xâm chiếm toàn thân. Bóng đen của Tử Thần bao trùm lấy Vesper.
Vesper không có thời gian. Thậm chí cô còn nghe thấy tiếng người sói rượt đuổi. Mãi đến khi những móng thú sắc bén xé rách cơ thể cô thì cô mới hoàn toàn mất đi ý thức. Chúa ơi, cô chưa bao giờ đau tới vậy.
Mà bấy giờ, tại San Diego nơi California xa xôi, Caius đột nhiên cảm giác tim đập mạnh không rõ lí do, như thể có ai đó nắm lấy tim hắn và muốn lôi nó ra.
Đôi mắt hắn vô hồn, “Vesper –”
Một giấc mơ buổi chiều nào đó chợt lóe lên trong tâm trí hắn –
Khu rừng mịt mờ âm u. Cây cối che khuất bầu trời. Không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào quen thuộc khác thường. Bộ quần áo trên người Vesper của hắn dính đầy máu và bùn nhão. Những vết thương hung dữ bị thú cắn xé chằng chịt khắp cơ thể. Máu tuôn không ngừng. Cặp mắt xanh lục sâu thẳm kia đã nhắm lại vĩnh viễn.
– – Cô chết rồi.
– – — — — — — — — — — — — — — — — — — —
Lúc giết hết lũ sói, Aro nhìn cô gài người đầy máu và bùn, nở nụ cười đâm mũi tiêm vào tim cô.
Giữa khu rừng âm u tối tăm, Aro nghe thấy tiếng tim cô đập ngày càng mạnh.
Sau đó những vết máu trên mặt Vesper do cọ vào lá cây dần biến mất. Vết thương bị người sói cắn xé đã lành lại. Làn da vốn đã trắng bệch nay càng trở nên hoàn hảo hơn. Bờ môi bợt bạt vì đau đớn lại biến thành một màu hồng như quả anh đào.
Aro phải thừa nhận rằng cô đẹp đến vô cùng, tựa như một phép màu vậy.
“Mở mắt ra đi, Vesper.” Thủ lĩnh ma cà rồng tóc đen dài nôn nóng muốn nhìn đôi mắt đỏ của cô.
Nhưng biến cố bất ngờ xảy ra –
Vesper, người sắp hoàn thành quá trình biến đổi bỗng cháy hừng hực như thể phản ứng dữ dội từ một câu thần chú ma quỷ nào đó, thiêu cô thành tro bụi chỉ trong tích tắc.
“Không –”
Caius đột nhiên xuất hiện giữa khu rừng mờ mịt rồi lao về phía trước, hét lên.
Nhưng tất cả đã kết thúc. Cô gái xảo quyệt đẹp nao lòng người đã hóa tro tàn và tan biến vào không khí lạnh giá.
Aro nhìn Caius đau buồn gần như phát điên. Câu nói cuối cùng của Vesper chợt hiện lên trong đầu gã –
“Hi vọng anh sẽ không hối hận, Aro.”