Một lần lại một lần, lần nữa, rồi lại lần nữa.
Sau cùng, nghĩ còn phải đi, Bác Nhã ôm lấy Trầm Lăng ngất xỉu, tìm một chỗ trũng, thay Trầm Lăng tẩy rửa sạch sẽ thân thể, cúi đầu hôn môi Trầm Lăng đã mê man, y không hối hận, tuyệt không hối hận đã đem hắn giữ ở bên mình, mạc kệ cho tương lai sẽ chuyển biến như thế nào? Ycũng sẽ không buông tay, y là giống đực của Trầm Lăng, điểm này tuyệt đối không thay đổi, khẽ ngửi mùi vị của hắn ở trên người Trầm Lăng tỏa ra đến cả dặm, mới thỏa mãn buông tay.
Trở lại chỗ ở, đem Trầm Lăng an trí thật tốt, tiếp nhận thịt nướng Ba Tạp đưa qua, ngồi xuống, hoàng hôn dần dần chìm xuống phía chân trời, đại địa rất nhanh sẽ chìm trong yên lặng.
Vũ Linh tộc lần này trước sau dẫn theo khoảng hơn mười người, đều quen biết lẫn nhau, tốp năm tốp ba ghé vào cùng nhau sáp ngộn đánh khoa, công khai ôm giống cái của mình, bắt đầu đục nước béo cò, làm chút chuyện trộm đạo xấu xa, trong lòng lẫn nhau đều hiểu rõ
“Làn Dịch chương này tổng cảm thấy có chút không bình thường?”
“Dực Xà tộc nói như thế nào?”
“Tín điểu (chim đưa thư) thả đi vẫn chưa trở về, ta có chút lo lắng, ngươi không cảm thấy một đường đi này quá yên tĩnh sao? Ngay cả một mãnh thú khổng lồ cũng không xuất hiện, yên lặng này có chút quá phận.”
Ba Tạp nặng nề nói, Klosse an vị trong lòng Allen, hưởng thụ Allen hầu hạ, cắn nuốt thịt nước, trong tay cầm vài quả kỉ kỉ, ba tư ăn thực thích.
Allen mặt thô cuồng, nhưng lúc này lại nhu hòa, ôn nhu ôm Klose, cẩn thận hầu hạ Klose ăn cái gì đó, các thú nhân khác trong tộc cũng thế, im lặng nghe đối thoại của Ba Tạp và Bác Nhã, lần này Vũ Linh tộc tới Ám Dạ tộc là do Bác Nhã cùng Ba Tạp dẫn đầu.
“Thời điểm ta tuần tra vừa rồi, phát hiện những sinh vật xung quanh giống như đều biến mất, bằng không thì ngủ đông trong sào huyệt, chuyện này rất không bình thường.”
“Nguồn nước phụ cận có phát hiện tung tích gì hay không?’
“Không có, nguồn nước phụ cận đều thực bình thường, chỉ là, chỉ là có chút quái lạ, phần lớn chuột đất cùng sâu bệnh theo phía Tây chạy trốn. Giống như bị độc xà hay mãnh thú truy đuổi vậy, làm cho người ta có chút khó hiểu?”
“Chẳng lẽ Ám dạ tộc xảy ra chuyện?”
Bác nhã nhíu mày, vuốt cằm, Dịch chương mười năm một lần, cơ bản không có gì thay đổi, các đại tộc lúc này đều đang chuẩn bị xuất phát tới Ám Dạ tộc, nếu lúc này Ám Dạ tộc xảy ra chuyện không hay, đến lúc đó ảnh hưởng không chỉ là bộ tộc Ám Dạ tộc, mà là tất cả các đại tộc.
“Không thể khẳng định, tín điểu chậm chạp chưa quay về, một đường này mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng.”’
“Â!”
Nếm qua này nọ, Bác Nhã cẩn thận vì Trầm Lăng để dành lương thực, đem tới đặt bên lửa trại cách đó không xa, vì phòng ngừa biến lạnh, những người khác cũng ôm lấy giống cái của mình, nhanh chóng đem bóng dáng họ giấu đi.
Đêm chậm rãi buông xuống, minh nguyệt sáng tỏ giắt ỏ giữa không trung, gió đêm thổi qua, mang đến chút u ám lạnh lẽo, Bác Nhã tiến đên ôm lấy Trầm Lăng, Trầm Lăng vừa tỉnh dậy nhìn Bác Nhã rồi lập tức loạn cắn, thanh âm khàn khàn, lạnh nhạt nói “Còn tái xằng bậy, ta lột da ngươi, đói muốn chết, đem thức ăn lại đây.” Nâng cằm, quát lớn Bác Nhã, nhìn lửa trại đang bừng cháy, biết được Bác Nhã đêm nay là người gác, lửa trại lờ mờ làm nổi bật các thú nhân đang ngủ say trong góc.
“Hảo, đừng tức giận, miễn làm hại thân mình, ta đem thức ăn cho ngươi ngay.”
Bác Nhã đi tới chỗ lửa trại lấy thịt nướng cùng quả kỉ kỉ lúc trước đã chuẩn bị tốt, rồi quay về chỗ Trầm Lăng, vừa bước vài bước, đột nhiên thấy Trầm Lăng đang nửa ngồi trên lớp da thú mặt nháy mắt trắng bệch, thân mình co rút, phát ra từng trận nức nở, Bác Nhã bất chấp mọi thứ, ném thịt nướng trong tay, nháy mắt vọt qua.
“Lăng, Lăng ngươi làm sao vậy? Giản, Giản nhanh lại đây, Lăng xảy ra chuyện!”
Bác Nhã hướng bên ngoài lớn tiếng quát, bộ dáng có chút dữ tợn, chỉ mấy giây ngắn ngủi, cả người Trầm Lăng giống như vừa đi ra từ trong nước, mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống, thân mình suy yếu cuốn lại thủ phục trên da thú, nửa người bị Bác Nhã ôm gắt gao, mồ hôi nhanh chóng làm ướt hơn phân nửa lớp da thú.
“Đau, đau quá… a!”
“Lăng, không có việc gì, ngươi nhất định sẽ không có việc gì.”
Nhìn thân mình Trầm Lăng không ngừng co rút, Bác Nhã có chút tâm thần không yên, rõ ràng vừa rồi còn rất tốt sao đột nhiên lại biến thành như vậy, Bác Nhã rống lên một tiếng, nhanh chóng làm các tộc nhân xung quanh bừng tỉnh, Giản bối rối khoác da thú, từ trong lòng Tát Mông đi tới, Ba Tạp nhanh tay cầm cây đuốc, những người khác đứng ở xung quanh, lo lắng nhìn Trầm Lăng.
“Bác Nhã, buông tay, để ta xem cho Trầm Lăng.”
Giản tiến lên trước, vuốt ve cánh tay của Bác Nhã, cẩn thận kiểm tra Trầm Lăng, tầm mắt gắt gao nhìn đến phía sau lưng Trầm Lăng, thân mình run rẩy, nhanh chóng lui về sau, gắt gao che miệng, nhưng thanh âm bén nhọn vẫn truyền ra ngoài, những người khác buồn bực nhìn Giản, Giản luôn luôn lạnh lùng, thế nhưng lại có hành động thất lễ như vậy, chẳng lẽ Trầm Lăng gặp chuyện không may gì?
Thấy hành động của Giản, Bác Nhã lo lắng không thôi, quát “Giản, sao lại thế này, có phải Lăng xảy ra chuyện gì hay không?”
Thất kinh tùy tiện vô lễ dần dần trấn định lại, vỗ nhẹ cánh tay của Tát Mông trên vai, nuốt nước miếng, trong con ngươi màu ngân bạch lóe lên tia sáng vui mừng như điên, không có lạp tức trả lời câu hỏi của Bác Nhã.
Đi vòng quanh người Trầm Lăng, cẩn thận đem Trầm Lăng nằm sấp trên da thú, nương ánh sáng trên cây đuốc, nhìn đồ văn tinh tế hiện ra.
“Ba Tạp, đem cây đuốc lại gần đây chút.”
Xoay người gọi Ba Tạp, ý bảo Ba Tạp đem cây đuốc lại gần một chút, y muốn xác định thứ mình nhìn thấy trước mắt không phải là ảo giác, sự tồn tại của Sứ giả Nguyệt Thần cũng không phải là bí mật, cổ dao lưu truyền mấy ngàn năm, mang theo sự chờ đợi của vô số thú nhân.
Ba tạp nghi hoặc, nhưng chiếu theo ý tứ của Giản, hướng về phái trước vài bước, đem cây đuốc lại gần chỗ Trầm Lăng khoảng hai thước, lúc này thân hình co rút của Trầm Lăng cũng bình tĩnh lại.
“Con ngươi đen sâu thẳm mê người, khoác y phục làn sương sớm, sinh ra từ màn đêm của Maya, chiếu rọi toàn bộ đại lục biến mất này, dẫn dắt đại lục phát triển lên mức cao nhất! Có được chủ nhân của đôi mắt đen này, liền có thể sinh hạ đứa con nối dòng ưu tú nhất”
Tiếng nói thanh thúy của Giản yếu ớt vang lên trong hang động, ngón tay thon dài trắng nõn tinh tế phác thảo trên lưng Trầm Lăng, dưới ánh lửa cháy, sau tấm lưng trắng nõn của Trầm Lăng lúc này Maya cao quý mà thân bí đang lặng lẽ nở rộ, không lá không gốc, chỉ có Maya đang lắc lư, dưới ánh sáng chiếu rọi, từ sau lưng chậm rãi lan tới trước ngực
Bác Nhã nghe xong lời nói của Giản, lấy qua một cái vải thô tẩm ướt, cẩn thận lau mồ hôi trên mặt Trầm Lăng.
Một bông hoa cực lớn chiếm cứ hơn phân nửa lồng ngực Trầm Lăng, bông hoa có năm cánh trong đó hai cánh hoa màu sắc tiên diễm ướt át, ba cánh hoa còn lại là trắng nõn trong suốt, ba loại nhan sắc bất đồng hồng, hắc, bạch đan vào cùng một chỗ, có vẻ mê hoặc quỷ dị khác thường.
Bác Nhã nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Giản, nhỏ giộng hỏi điều này biểu thị cho cái gì?
Ba Tạp bắt đầu run run, cây đuốc trong tay có hơi chút khác thường, hô hấp nhịn không được trở nên gấp gáp, những người xung quanh đều ngừng thở, bộ dáng kích động rõ ràng của Klose cùng Đan Dịch tương tự như Ba Tạp.
Giản cắn chặt môi, ngón tay đụng chạm tới đồ án Maya trên người Trầm Lăng, khéo léo đưa đẩy đầu ngón tay, run lên nhè nhẹ.
“Cùng cổ dao miêu tả Sứ giả Nguyệt Thần giống hệt nhau…”
“Cái gì?”
“Không sai được, Trầm Lăng chính là sứ giả Nguyệt Thần chúng ta chờ đợi bấy lâu, chuyện này trước không cần lộ ra ngoài, sứ giả Nguyệt Thần quá mức trọng yếu, khó trách Trầm Lăng biết được cách dùng mấy thứ trong mộc tương kia? Nguyên lai y đúng là sứ giả Nguyệt Thần…”
Giản hít sâu mấy hơi, vẻ mặt kích động nhanh chóng nắm lấy cánh tay Tát Mông, đáy mắt phát ra quang mang nóng bỏng, trong tộc đã hơn mười năm không có trẻ con, đối với tộc quả thực là một đả kích quá lớn, tuy giống cái trước kia khó có thể thụ thai, nhưng cũng không điêu đứng giống hơn mười năm qua. Cứ tiếp tục thế này thì kết cục duy nhất chính là diệt tộc, các sinh vật khác ở nơi này đều tiến hoa, duy chỉ có số lương thú nhân lại suy giảm nghiêm trọng. Mọi người vẫn luôn chờ mong vị sứ giả Nguyệt Thần trong cổ dao xuất hiện, nhưng qua thời gian đằng đẵng trôi qua, thủy chung lại không thu được tin tức gì của sứ giả Nguyệt Thần, lại một lần nữa khiến họ nản lòng thoái chí.
_________________
just liked…