Phùng Hoắc Đức nhìn hắn một chút, bộ dạng âu lo, thầm thì hỏi Anna: “Bộ dáng của hắn có gì đó không đúng, chúng ta cứ thuyết phục theo kế hoạch hay là thẳng tay bắt lấy?”
Cô chăm chú nhìn thiếu niên đối diện rồi nhìn sang những chai rượu kia, nói nhỏ: “Đợi một chút, để xem hắn muốn làm gì.”
Hai người nói xong thì Cố Thanh Sơn đã ôm lấy một đống chai rượu rồi xoay người, đặt sáu, bảy chai rượu lên bàn đánh ầm một tiếng.
“Không được, hình như chưa đủ.” Hắn lầm bầm rồi lại xoay người sang chỗ khác chọn lấy một ít rượu, lúc này mới ngừng.
“Người anh em, cậu muốn làm gì?” Phùng Hoắc Đức không nhịn được, hỏi.
Cố Thanh Sơn liếc gã một cái, lấy ra ba cái ly từ trên quầy bar rồi mới đáp: “Đời này lần đầu tiên gặp mặt, uống chén rượu để chúc mừng cái nào!”
“Cũng là một ý kiến hay!” Anna khá hứng thú, đây là một niềm hứng thú bên ngoài công việc.
Diệt Thế nữ vương thích uống rượu, nhất là cocktail.
Ở kiếp trước, từng có một người pha chế rượu, dựa vào một ly “Bọ Cạp” do chính y sáng tạo ra mà được cô coi trọng, gần như đã trở thành bạn trai đầu tiên của cô.
Nhưng chỉ là gần như…
Người pha chế rượu này không thể thành công, bởi vì cô đã chết.
Lúc ấy Cố Thanh Sơn chạy hai ngày hai đêm liên tục để cứu cô, cuối cùng vẫn không đuổi kịp, chỉ có thể đứng từ rất xa mà nhìn ngọn lửa Diệt Thế bùng cháy.
Cô dùng sức mạnh cuối cùng để diệt hằng hà vô số yêu ma, đồng thời cũng mang đi sinh mệnh của chính cô.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, thu những dòng cảm xúc lại, bắt đầu điều chế cocktail một cách chăm chú.
Ba phút sau…
Một ly cocktail màu đỏ sẫm được đặt trước mặt Anna. Ly rượu này thoạt nhìn tựa như một ngọn lửa thiêu đốt, nhưng nếu như dõi sâu vào trong ngọn lửa đang sôi trào đó thì tất cả đều biến thành vực sâu tăm tối không thể nhìn thấu được.
Anna cúi đầu quan sát chén rượu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Sơn.
“Uống đi!“ Cố Thanh Sơn cố gắng nhếch khóe miệng cười nhẹ.
“Chén rượu này gọi là gì?” Anna bưng chén rượu lên.
Cố Thanh Sơn nhìn cô, phun ra ba từ: “Cung Bọ Cạp.” Đây là tác phẩm cải tiến dựa trên các cơ sở cũ sau khi hắn uống “Bọ Cạp”.
Là vì hắn thương nhớ cô, dốc hết toàn lực làm ra tác phẩm ưng ý nhất.
“Sao lại gọi như vậy?“
“Bọ Cạp có cung điện, có đám sao nhỏ bảo vệ, là ngôi sao sống mãi không bao giờ biến mất trên bầu trời.”
“Thật là một lời giải thích… ngu ngốc!”
Anna khinh thường nói, thế nhưng không biết tại sao, sự chua xót đau khổ mấy năm gần đây bỗng nhiên dâng trào. Cô nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Đắng, mạnh, như thiêu như đốt.
Hủy diệt, cô độc, khổ đau.
Cuối cùng mới có một chút vị ngọt khiến người ta phải lưu luyến mãi.
Nhắm mắt một lát, cô mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Cố Thanh Sơn.
“Tôi thích anh!” Cô nói.
“Điện hạ!” Phùng Hoắc Đức bật dậy kêu to.
“Thật sao? Vậy thì cùng nâng chén nào hỡi những kẻ khát máu!” Cố Thanh Sơn cúi đầu xuống, không cho đối phương trông thấy nét mặt của mình, hai tay pha chế rượu thật nhanh.
Chỉ trong chốc lát đã pha xong hai ly rượu.
Hai người cụng ly uống cạn một hơi.
“Xem ra anh cũng không tồi!”
Anna cười ha ha rồi đưa tay vỗ vỗ Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đẩy tay cô ra, nói chân thành: “Đừng nghịch, ở đây tôi còn một chén ‘Liệt Diễm Địa Ngục’, cô uống không?“
Hắn không nhịn được, muốn pha cho cô tất cả rượu ngon mà hắn phát minh ra trong mấy năm gần đây.
Hai mắt Anna lóe sáng nhìn qua đối phương ngay tắp lự, ngoan ngoãn ngồi xuống: “Uống!”
Cô nhìn thiếu niên đang gấp gáp pha rượu một cách chăm chú rồi hỏi: “Có điều sao tôi lại chưa từng nghe qua cái tên ‘Liệt Diễm Địa Ngục’ này nhỉ?”
“Đây là rượu mới của tôi, tốn mất mấy năm mới pha chế được đấy.”
Cố Thanh Sơn đáp, đẩy chén rượu đã bỏ thêm vài viên đá nhỏ qua cho cô.
Anna nhận lấy rồi nâng chén rượu lên nhìn một chút, bên trong là một màu đen hoàn toàn im ắng. Cô ngửa cổ uống hết chén rượu này.
“Đủ mạnh, xem ra tâm tình của anh mấy năm gần đây không được tốt cho lắm.” Anna chép miệng nói.
Cố Thanh Sơn cười nhẹ, cũng không trả lời.
Phùng Hoắc Đức đứng bên cạnh gấp đến nỗi không biết phải làm thế nào.
Vốn là dò xét bí mật cho đế quốc rồi tranh thủ đào nhân tài mang về, nào ngờ nhân tài còn chưa tới tay thì đã mất công chúa điện hạ.
Cố Thanh Sơn thì lại rất chú ý tới gã.
“Yên tâm đi!” Cố Thanh Sơn đưa cho gã một chai Whisky rồi nói: “Bây giờ chúng ta chỉ uống rượu thôi, khi nào đàm luận thì sẽ chăm chú luận đàm.”