Kể từ ngày cha cô qua đời, nhà bà ngoại luôn cố gắng thuyết phục mẹ cô “tìm người khác” làm Triệu Lan vô cùng đau đầu, may mà có Bạch Mão Sinh nói một câu trong lúc bối rối: “Cháu không muốn có cha mới.”
Như thể mọi người nghe không hiểu vô số lần Triệu Lan khẳng định “Con không muốn tái hôn”, nhưng lời nói của một đứa trẻ như Bạch Mão Sinh lại khiến họ vô cùng coi trọng, “Được được, nghe theo Mão Sinh nhà ta vậy. Đợi đến khi con lớn lên nhé.”
Bạch Mão Sinh từng nói với Du Nhậm: “Hình như bà ngoại và bác trai rất nghe lời mình.” Khi nhắc đến vụ ép mẹ tái hôn, cô gái thấp hơn cô nửa cái đầu đã vạch trần lời nói dối đẹp đẽ này: “Không phải lời nói của cậu có trọng lượng, mà là vì họ sợ phải gánh vác trách nhiệm.”
Du Nhậm thật sự rất thú vị, cái đầu nhỏ ấy không chỉ suốt ngày nhét đầy các loại từ vựng và công thức, Du Nhậm còn có thể giúp cô phân tích các mối quan hệ cá nhân: “Tại sao đứa ba lại tên là Viên Liễu mà không cùng họ Lưu với bố nuôi? Bởi vì bố của con bé ở rể, không có quyền lên tiếng. Nhưng để giữ thể diện cho ông ấy, tên Liễu của con bé được phát âm giống Lưu.”
“Vậy bố cậu cũng ở rể sao?” Bạch Mão Sinh không biết cha Du Nhậm làm nghề gì, chỉ biết cha mẹ Du Nhậm đã ly hôn từ lâu.
“Bố mình không ở rể, là dùng nhượng bộ đổi lấy tiến bộ.” Cái đầu nhỏ giỏi phân tích của Du Nhậm quay lại: “Không lấy họ của ông ấy, làm sao có thể gọi là nhượng bộ?”
Nói về “sợ phải gánh vác trách nhiệm” của bà và bác Bạch Mão Sinh, Du Nhậm giải thích: “Họ sợ sẽ bị cậu trách nếu mẹ cậu tái hôn không hạnh phúc.”
Cô bé Bạch Mão Sinh ngây thơ hỏi: “Tại sao họ không sợ mẹ mình trách, mà lại sợ mình trách?”
Điều này dẫn đến câu trả lời của Du Nhậm – học sinh ưu tú của trường Số 8: “Đúng vậy… là mẹ cậu kết hôn, chứ không phải cậu.”
Còn rất nhiều điều Bạch Mão Sinh không hiểu, chẳng hạn như bà ngoại, bác trai và bác gái đến bệnh viện muộn hơn một chút, tại sao ánh mắt họ lại kỳ quặc đến thế khi nhìn thấy sư phụ?
Chưa hết, bác trai còn hỏi Bạch Mão Sinh: “Cháu có biết mật khẩu tài khoản tiết kiệm của gia đình là bao nhiêu không? Tiền bồi thường của mẹ cháu vẫn chưa được trả, tiền bảo hiểm y tế trong bệnh viện tỉnh cũng không đủ.”
Bạch Mão Sinh không biết một cái gì, từ tình hình tài chính của gia đình cho đến việc mẹ cô cất nội y trong ngăn kéo nào, cô đều không biết, cũng không biết làm cách nào để chạy đến các bộ phận trong bệnh viện, thậm chí còn bị nhiều người chen ngang khi xếp hàng nộp tiền.
Bà ngoại thấy cô bé ngơ ngác mà lo suông: “Sao đứa trẻ này chẳng làm được tích sự gì?”
Bác trai và bác gái cũng chẳng làm gì ngoài việc tìm vài mối quan hệ vô dụng, chỉ hỏi vị bác sĩ đang ngáp ngắn ngáp dài vài câu chung chung như: Nếu cứu được thì não có vấn đề gì không? Sau này liệu có sống thực vật không? Nếu không sống thực vật, sau khi tỉnh lại liệu trí thông minh có bị tổn hại không?
Bọn họ hỏi rất thờ ơ, và cũng thờ ơ nhìn Vương Lê sắp xếp cho Triệu Lan ở phòng bệnh một người, cười khẩy nhìn Vương Lê ứng trước toàn bộ chi phí thuốc men và nằm viện cho Triệu Lan, cuối cùng, họ đuổi khéo Vương Lê đi: “Gia đình tôi và cả Mão Sinh đều ở đây, không cần làm phiền sư tỷ Vương nữa.”
Lúc này, lời nói của Bạch Mão Sinh đã mất đi sức nặng: “Tại sao? Nếu sư phụ con không ở đây, mẹ con sẽ không yên tâm.”
Vương Lê không tranh luận, bọn họ về khách sạn, trở lại phòng bệnh trông Triệu Lan, cô khoác thêm chiếc áo ngoài cho Bạch Mão Sinh đang nằm trên chiếc giường xếp, còn mình thì mặc áo len dựa vào đầu giường sư muội, chờ sư muội tỉnh dậy.
Cuộc điện thoại ngượng ngùng của Triệu Lan trước thời khắc tai nạn chính là vết thương vừa đóng vảy trong lòng Vương Lê. Cô lau tay, lau mặt cho Triệu Lan, lau chiếc chân còn lại, cuối cùng ôm bàn tay của Triệu Lan vào trong lòng, đôi mắt ươn ướt chỉ mãi nhìn khuôn mặt sư muội.
Sau khi Bạch Mão Sinh ngủ dậy, cô bé ăn cơm bên ngoài phòng bệnh, sư phụ dẫn cô xuống tầng dưới bệnh viện dặn dò hai chuyện: 100.000 tệ được gửi vào thẻ đứng tên Triệu Lan, “Đừng lo về chuyện tiền bạc, sư phụ có.”
Chuyện thứ hai, chính là bác trai cô có vay mẹ cô 200.000 tệ vẫn chưa trả, “Lần này bác ấy không nhắc đến chuyện đó trước mặt con, sư phụ lo…” Dạo gần đây Vương Lê ăn không ngon, ngủ không yên, gầy đến mức xương gò má nhô lên và rộc đi: “Cho nên khi được nhận tiền bồi thường tai nạn, con phải giữ lại số tiền đó, không được đưa cho bác trai hoặc bà ngoại con.”
Sư phụ nói, hai mẹ con đừng sợ, có sư phụ ở đây. Chỉ là việc trong đoàn kịch không thể đẩy lùi thêm nữa, sư phụ phải quay về hoàn thành đợt tập dượt của cuộc thi, sau đó sẽ trở lại tỉnh.
Trước khi rời đi, sư phụ do dự, gọi Bạch Mão Sinh lại, dặn dò nhỏ nhẹ bên tai cô bé: “Mão Sinh, sư phụ biết chuyện giữa con và Du Nhậm, mẹ con cũng vậy, tuyệt đối đừng để ai khác biết chuyện này được không? Đây là chuyện mà mẹ con lo.”
Bạch Mão Sinh sửng sốt, ngay lập tức nghĩ đến chuyện mà mẹ đang làm, mắt cô rưng rức: “Có phải mẹ muốn chuyển con đến trường khác vì chuyện giữa con và Du Nhậm không?”
Lúm đồng tiền của sư phụ lộ ra: “Không phải. Mão Sinh có thể thích bất cứ ai, dù là nam hay nữ. Nhưng chúng ta phải nghĩ kỹ cách xử lý sự việc, phải bảo vệ bản thân và Du Nhậm thật tốt, đúng không?”
Sư phụ còn nói, khi lên sân khấu, chúng ta phải thể hiện hết mình, nhưng xuống sân khấu phải ẩn mình thật kỹ. Tính mẹ con vừa hấp tấp vừa thẳng thắn, khi bị gia đình ép yêu ở tuổi 22, mẹ con nói: “Tại sao con không thể hát cả đời cùng sư tỷ và ở bên sư tỷ suốt kiếp?” Ở tuổi 37, mẹ con nói không muốn tìm ai khác trước hành động ép hôn của mẹ và anh trai, nói: “Con nuôi Mão Sinh rất tốt, cũng có thể bầu bạn với sư tỷ như hai người hàng xóm.”
“Mão Sinh à, trong mắt bọn họ, ngay cả bầu bạn cũng không được, vì sư phụ là phụ nữ, không có tư cách.”
Đây là lần đầu tiên Vương Lê nói rất nhiều điều không phải hí kịch với Bạch Mão Sinh. Từ lúc biết tin mẹ cô bị tai nạn xe cho đến khi kết thúc phẫu thuật, sư phụ không đổ một giọt nước mắt. Cô luôn làm điểm tựa cho Bạch Mão Sinh, và dường như cũng là chỗ dựa cho Triệu Lan đang hôn mê. Bây giờ sư phụ phải về Bách Châu, Mão Sinh đột nhiên cảm thấy bất lực và sợ hãi.
“Sư phụ, con sợ.” Nghe xong những lời ẩn ý của sư phụ, Bạch Mão Sinh không để ý chút nào, mà để cho suy đoán rơi xuống đất: “Con chỉ biết mỗi mẹ và sư phụ, con ở một mình trong bệnh viện sợ lắm.” Nước mắt cô lại bắt đầu rơi.
“Có sợ cũng phải kiên cường, sư phụ phải đi kiếm tiền, mẹ con phải cần được chữa bệnh.” Sắc mặt Vương Lê trở nên nghiêm túc: “Mão Sinh, sư phụ xin lỗi, đã đến lúc con phải trưởng thành.”
Người lớn phải bất lực lắm khi không thể phân thân mới dặn dò một đứa trẻ nhiều đến thế, buộc cô bé phải trưởng thành chỉ trong vòng một đêm.
“Nói cho sư phụ biết, khi không có sư phụ ở đây, con phải làm gì?” Vương Lê nhìn chằm chằm đôi mắt yếu đuối của Bạch Mão Sinh, ép cô bé phải quyết tâm.
“Không được lo về tiền chữa bệnh, phải giữ chặt số tiền bồi thường trong tay chúng ta.” Mu bàn tay của Bạch Mão Sinh vội vàng lau nước mắt: “Không được nói cho người khác biết chuyện giữa con và Du Nhậm.”
Cuối cùng, sư phụ nói, xin lỗi Mão Sinh, bởi vì chúng ta là những người lớn vô dụng, khiến con phải gánh vác nhiều đến vậy.
Vương Lê ôm cô bé vào lòng, lần đầu tiên hôn một lần rồi lại thêm lần nữa lên má Bạch Mão Sinh thật trìu mến: “Mão Sinh, con cũng là con gái của sư phụ, ngoài con ra, sư phụ không thể mong đợi ai khác sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con.”