Thân thể Bạch Lạc phát run, y sống chết cắn chặt môi mình, nghe những phát ngôn tự cho là chính nghĩa những người này.
Y thật sự không hiểu, bản thân rốt cuộc đã làm sai cái gì, lại chịu sự đối đãi như vậy…
Y bất quá là yêu một người mà thôi…
Vào lúc này, không biết từ đâu ném tới một quả trứng gà thối đập lên đầu Bạch Lạc.
Lòng trứng màu vàng thuận theo vết thương của y dần dần chảy xuống gò má y.
Một giọt lại một giọt rơi xuống đất, khiến cho bộ dáng y nhìn qua tràn ngập chật vật cùng bất kham.
Giống như là tìm được một biện pháp có thể trừng trị người xấu.
Đủ loại…
Trứng gà thối, lá rau hỏng, thậm chí còn có gạch đá.
Còn có người đổ nước bẩn lên người Bạch Lạc, nước bẩn kia lập tức tỏa ra một mùi tanh hôi.
Bạch Lạc ngẩn ngơ quỳ ở đó, cho dù có đồ vật đập lên người y, y cũng không có bất kì tránh né.
Trong mắt y không có chút thần sắc, phảng phất mất đi linh hồn.
Những đồ vật kia dơ bẩn vô cùng.
Xung quanh một mảnh hỗn loạn, có người ném đồ, có người nhục mạ…
Bạch Lạc nâng mắt nhìn Xích Viêm đứng cách đó không xa, tựa hồ đang nói.
“Việc ngài bảo ta làm, ta đã làm theo rồi. Xin ngài đừng tổn thương đệ đệ muội muội ta, để chúng cũng lưu lại chút tôn nghiêm làm người đi.”
Xích Viêm nhìn sự khẩn cầu trong ánh mắt Bạch Lạc, hai mắt hơi mị lên.
Rất tốt!
Hắn hung ác đập vỡ đi chỗ dựa của tên ti tiện này, khiến y mất đi ý chí phản kháng lại chính mình.
Xem y sau này có còn dám nảy sinh tâm tư rời khỏi chính mình!
Xích Viêm cảm thấy chính mình nên hung hăng xả cơn tức này.
Loại ti tiện không biết xấu hổ này, chính là nên hung ác giáo huấn như vậy mới đúng!
Nhưng mà… Hắn lại không có được khoái cảm như chính mình tưởng tượng.
Hắn nhìn nhiều người như vậy vây quanh nơi kia bắt khi dễ Bạch Lạc, thế nhưng có một cảm giác trái tim hung hăng co rút đau đớn.
Trên đầu trên người Bạch Lạc đều là nước… Hai mắt y dần dần trở nên đỏ bừng.
Xích Viêm dùng sức nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Bạch Lạc, ngay cả hô hấp đều trở nên có chút khó khăn.
Hắn nhìn thấy Bạch Lạc đơn bạc quỳ ở kia, hình như có nước mắt từ trong mắt y chảy ra.
Trước đây Xích Viêm luôn cho rằng bản thân đã nhìn đủ người này khóc rồi.
Đối với nước mắt rẻ mạt của người này, hắn cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ có nửa điểm thương tiếc.
Nhưng mà bây giờ, nhìn những giọt nước mắt kia chậm rãi chảy xuống, trái tim hắn lại tràn ngập nôn nóng cùng bất an.
Giống như là chính mình cũng bị đám người này đối đãi như vậy.
Những bách tính kia ngoại trừ phát tiết, cũng tồn tại tâm tư lấy lòng Xích Viêm.
Nếu như đã là người mà vương gia trừng phạt, vậy thì đối đãi như thế nào cũng không quá.
Nói không chừng người nào làm quá đáng nhất còn có thể được vương gia khen ngợi.
Vì vậy những người này thế nhưng còn chê không đủ, thậm chí còn có người đi lên đá Bạch Lạc, đánh đập y.
Cũng có người nhổ nước miếng lên người y.
Tình cảnh nhất thời mất đi khống chế.
Bạch Lạc vô lực ôm đầu mình, cả người cuộn tròn lại một cục.
Y cắn chặt môi mình, nức nở rơi nước mắt, trong miệng vẫn còn đang nói “Xin lỗi”.
Xích Viêm nghe thấy Bạch Lạc nói như vậy.
Sợi dây căng chặt trong lòng cuối cùng cũng đứt.
Phảng phất đang có một thanh âm nói với hắn.
Đó là đồ vật thuộc về ta, ngoại trừ ta, không có bất cứ ai có thể khi dễ y!
Ai cũng không thể!
“Cút! Các ngươi đều cút cho ta!”
Xích Viêm phẫn nộ gầm lên.
Hắn căn bản đã vô pháp suy nghĩ, giống như mất đi lý trí. Hắn đi lên phía trước đá một trong những người đang đánh đập Bạch Lạc. Trực tiếp đem người kia đá ngã lăn trên mặt đất.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều sững sờ. Bọn họ tự cho rằng sẽ được vương gia khen ngợi, lại không ngờ rằng sẽ phát sinh chuyển biến như vậy.
Hiện trường nhất thời trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị, chỉ còn lại Bạch Lạc nhỏ giọng khóc nức nở thanh âm còn đứt quãng vang lên…