Mạnh Quân nhường ra lỗ nhỏ, thấp giọng nghiêm mặt nói: “Ngươi xem giữa đại điện.”
Ở giữa đại điện có một trận pháp khổng lồ vẽ bằng máu tươi.
Mỗi chỗ xung quanh trận pháp có đặt một viên Kim Đan đầm đìa máu cùng với một người nửa chết nửa sống. Trên mặt đất còn để một đống linh thạch, có vẻ là vật dẫn khởi động trận pháp.
Người ở giữa trận pháp nhắm mắt vận công, linh lực cuồn cuộn không ngừng thông qua máu tươi hóa thành từng đường vọt tới hướng hắn, tản mát ra ánh huyết hồng, lại bị hắn dần dần hấp thu vào khí hải.
Độ ấm trong đại điện nháy mắt tăng cao, theo sự dao động của linh lực, sóng nhiệt cuồn cuộn từ cửa sổ ập vào trước mặt.
Thẩm Tu Viễn nháy mắt hiểu ra, đây là nguyên do những tu sĩ Thiên Linh Sơn mà chưởng môn nhờ tìm mất tích. Bọn họ hoặc là bị moi đi Kim Đan, hoặc là bị đặt ở trận pháp sau khi bị đánh bất tỉnh, trở thành nguyên liệu để hấp thụ linh lực cho đám người thành chủ.
Nếu luận về độ thuần túy của linh lực, linh lực trong cơ thể tu sĩ sẽ cao xa hơn trong linh thạch, cũng cao hơn linh khí thiên địa.
Sắc mặt Thẩm Tu Viễn nghiêm lại, ẩn có nét tức giận. Phủ thành chủ thế nhưng đang nghiên cứu biện pháp hấp thu linh lực trong cơ thể tu sĩ, không chỉ có tương đương với việc phế đi tu vi của người đang sống sờ sờ, còn có khả năng hại người khác trực tiếp vứt bỏ tính mạng.
Làm sao sẽ có loại tà công như này!
Linh lực dần dần bị hấp thu xong, Kim Đan trên trận pháp biến mất, đến cả những tu sĩ đó đã trực tiếp bị hút khô thành một tấm da.
Người bên trong trận pháp mở to mắt, con ngươi biến thành màu huyết hồng. Không khí bên trong ẩn ẩn có sự dao động linh lực của tu sĩ Nguyên Anh lan tràn ra, cảm giác nóng bức.
“Thành công không?” Người ngồi ở hai bên đại điện buông chén rượu cùng mỹ nhân, sôi nổi vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi. Có thiếu niên ngã ngồi trên mặt đất, phát ra tiếng kêu đau yếu ớt, lại bị người kích động một chân đá văng ra.
Những người đó còn đá văng tấm da người trống rỗng trên mặt đất, gần như điên cuồng chạy qua, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Bọn họ đều là thế gia huyết mạch cao đẳng trong thành, thành chủ mời bọn họ hưởng lạc ở bên trong phủ, với điều kiện là giúp thành chủ thí nghiệm ra biện pháp cải tiến Tụ Linh Trận. Chỉ khi bọn họ tìm ra được biện pháp có thể thực hiện được, thành chủ mới có thể tu luyện theo đó.
Hiện tại tu vi thành chủ đã sắp đạt tới Xuất Khiếu kỳ, hạ mệnh lệnh chết người cho bọn hắn, muốn thử nghiệm biện pháp thăng giai thuận lợi thông qua linh lực hút từ người khác. Bọn họ dùng tu sĩ Kim Đan sắp kết thành Nguyên Anh làm thí nghiệm, đã tiêu tốn liên tiếp vô số buổi tối.
Thẩm Tu Viễn quay đầu đi chỗ khác, tức giận đến mức ngực hơi hơi phập phồng, không đành lòng xem tiếp, nhường lỗ nhỏ cho Mạnh Quân.
Những tên huyết mạch cao đẳng này quả thực không xứng làm người!
Mạnh Quân xuyên qua lỗ nhỏ xem bên trong. Lúc này, đôi mắt của người giữa trận pháp nọ đã khôi phục bình thường. Người nọ nâng cánh tay lên, hai lời chưa nói, đánh ra một quyền tới trụ cột trang trí trong điện, cây cột rắn chắc ầm ầm sập, rơi rụng trên sàn nhà, nhấc lên bụi đất cuồn cuộn.
Hắn nhìn nắm tay mình lông tóc không tổn hao gì, hưng phấn cười ha ha nói: “Thành công! Tụ Linh Trận quả nhiên nên sửa chữa như vậy, lấy linh thạch làm vật dẫn, xứng với số viên Kim Đan, còn có mấy tu sĩ có tu vi khác nhau! Hiện tại tu vi của ta đã đột phá Nguyên Anh kỳ, thành chủ muốn đột phá Xuất Khiếu kỳ, dùng cái trận pháp này, tuyệt đối vạn vô nhất thất (1)!”
(1): Tuyệt đối sẽ không gặp sai lầm
“Chúc mừng chúc mừng!”
“Không hổ là huyết mạch Huyền Vũ, quả nhiên chỉ có ngươi hiểu Tụ Linh Trận nhất!”
Trong âm thanh ủng hộ tung hô của mọi người, Mạnh Quân rời khỏi lỗ nhỏ, nhẹ giọng giải thích với Thẩm Tu Viễn: “Tộc Huyền Vũ có một loại trận có thể tụ hợp linh lực của mọi người trong một thời gian ngắn, gọi là ‘Tụ Linh Trận’. Chỉ cần người tham gia tạo nên trận pháp là tự nguyện, người bên trong trận pháp là có thể ngắn ngủi sử dụng linh lực bọn họ, đạt được hiệu quả nháy mắt tăng tu vi lên.”
“Mà người ở phủ thành chủ tu sửa lại trận Tụ Linh, làm cái này trở thành một loại có thể không màng ý nguyện người khác, tùy ý đoạt lấy tu vi… tà công.”
Thẩm Tu Viễn thấp giọng hỏi: “Thành chủ có ở bên trong không?”
Nếu như thành chủ ở bên trong, hiện tại bọn họ có thể ra tay quấy rầy yến hội, nhân lúc loạn lạc ám sát thành chủ, tranh thủ khi rắn mất đầu, cứu ra người trong lồng sắt và người sắp bị thành chủ hấp thu linh lực.
Mạnh Quân lại lắc đầu nói: “Không ở.”
Người trong đại điện dưới bất cứ nghĩa nào đều là vật thí nghiệm của thành chủ. Bao gồm người trong trận pháp, người bị hấp thu linh lực, cùng những kẻ hưng phấn bày mưu tính kế đó. Mà bản thân thành chủ lúc này không biết ôn nhu hương ở phòng tiểu thiếp nào.
Hắn thong thả mà lạnh lẽo nói: ” Đã coi mạng người như cỏ rác như thế thì không xứng tiếp túc làm thành chủ. Chúng ta đi tìm thuốc giải trước, chờ sau khi trở về…”
Hắn cười cười không rõ ý vị, bước ra từ sau tảng đá lớn, bắt được một thủ vệ đi ngang qua, đè đao trên cổ đối phương, hỏi: “Dược ở phủ thành chủ đều giấu ở nơi nào?”
Người nọ bị chặn khí quản, không thể lớn tiếng kêu la, nhưng cũng không thể nói chuyện, run run chỉ hướng một đống lầu cao. Mạnh Quân đánh bất tỉnh thủ vệ kia, ném vào phía sau tảng đá lớn, đi thẳng đến tòa cao lầu có rường cột chạm trổ kia.
Thẩm Tu Viễn cũng đánh hôn mê mấy thủ vệ đi ngang qua, hai người vòng đến mặt sau cao lầu. Thẩm Tu Viễn quan sát một chút cấu tạo các tầng, nhắc nhở bên tai Mạnh Quân: “Đi tầng cao nhất.”
Cửa sổ giấy ở tầng cao nhất trong có vẻ thật dày, trên nóc nhà và vách tường đều đồ một tầng bùn trắng, như là thiết kế cho phòng ẩm ưa tối. Nếu để cất chứa dược phẩm, đó là nơi có khả năng nhất.
Mạnh Quân “ừ” một tiếng, có chút kinh ngạc. Quyết định của Thẩm Tu Viễn thế mà đồng dạng với hắn.
Hắn dẫn đầu lên trên tầng cao nhất, đẩy cửa sổ ra, nhẹ nhàng nhảy vào, lại kéo Thẩm Tu Viễn theo ở phía sau tiến vào, nhanh chóng khép lại cửa sổ. Trong phòng một mảnh đen nhánh, cảm giác có hương dược truyền đến.
Thẩm Tu Viễn sờ soạng lấy được giá cắm nến, từ nhẫn trữ vật lấy ra bậc lửa. Vì tránh cho ánh sáng bị người bên ngoài phát hiện, y chỉ đốt một ngọn nến nho nhỏ.
Y cầm ngọn nến đi xem xét tình huống của đối phương, chỉ thấy Mạnh Quân dựa vào trên tường, biểu tình lãnh đạm, sắc môi đã bắt đầu phát tím. Mạnh Quân ho khan vài tiếng, làm như không có việc gì nói: “Khói từ cây nến này thật sặc, đổi cây khác đi.”
Ngọn nến căn bản không có tỏa ra chút khỏi nào, Mạnh Quân chẳng qua là muốn tách khỏi y một lúc. Được copy ?ại [ Tг?mTгuyệ n.?N ]
Thẩm Tu Viễn không có phản bác, theo lời xoay người sang chỗ khác, đổi nến thành một cây khác rồi đốt lên.
Mạnh Quân nhìn bóng dáng y, lặng lẽ vén tay áo lên. Chỉ thấy một đường máu đen nhánh từ ngón tay kéo dài đến sườn cánh tay, sắp đến ngực rồi hoàn toàn đi vào trái tim. Chờ đường máu tới vị trí trái tim thì sẽ không có biện pháp cứu.
Mạnh Quân cũng không sợ chết.
Hắn chỉ sợ chính mình thẳng đến lúc chết không thể báo thù cho tộc Thanh Long.
Hắn không động một tiếng buông tay áo, Thẩm Tu Viễn cũng cầm ngọn nến mới trở về, một bên dùng linh lực thay hắn áp chế độc tính, một bên lo lắng hỏi: “Ngươi đại khái còn có thể kiên trì bao lâu?”
Hệ thống nói tu sĩ Kim Đan có thể kiên trì nhiều nhất hai ngày, nhưng đó chẳng qua là một con số đại khái. Mỗi người sẽ có tình huống cụ thể khác nhau. Sau khi trúng độc, vận dụng linh lực càng nhiều, máu lưu động càng nhanh, độc tố cũng sẽ lan sâu hơn.
Mà vào thời điểm dùng khinh công, nam chính hẳn là không chú ý được việc áp chế độc tính.
“Tầm hơn một ngày.” Mạnh Quân trả lời như không sao cả, “Cơ mà cũng đủ dùng, không phải đã đến chỗ cất thuốc giải sao?”
Thẩm Tu Viễn nói: “Ngươi vận công áp chế độc tính trước, ta đi tìm thuốc.”
Y cầm đi ngọn nến, tìm kiếm giải dược trong mấy ngăn tủ rực rỡ muôn màu, tra xét kĩ từng cái, dần dần đi vào sâu trong phòng, chỉ thấy trên vách tường tựa hồ treo thứ gì. Khi ánh nến chiếu sáng lên mặt tường kia, mặt Thẩm Tu Viễn bỗng nhiên biến sắc.
Thứ trên mặt tường đều là vảy rồng, gân rồng được treo chỉnh tề gọn gàng.
Trong mắt người huyết mạch Thanh Long, đây giống như Địa Ngục A Tì.
Y vội vàng hướng ánh nến chiếu sang nơi khác, nhưng đã muộn rồi.
Mạnh Quân thấy thứ trên mặt tường kia, đồng tử hơi co lại, nhìn chằm chằm nhìn một thời gian, bỗng nhiên nhếch lên khóe môi, bật cười không mang theo chút cảm tình.
“Máu rồng, vảy rồng, gân rồng… đều là đồ tốt, không phải sao?”
Có thể kéo dài thọ mệnh của tu sĩ, đồ tốt.
Nhưng phàm là tu sĩ không đạt tới Độ Kiếp kỳ, thọ mệnh đều sẽ có hạn, chỉ là tu vi càng cao, thọ mệnh cũng càng dài. Có vài người thiên phú không tốt, hoặc không có kỳ ngộ, hay không nỗ lực đủ, tu vi trước sau không thể tăng lên tiếp, chỉ có thể chờ đại nạn đến.
Chủ thành Bạch Lộ đã mấy trăm tuổi, sắp chết rồi.
Vì thế hắn nghĩ mọi cách giết chết tu sĩ huyết mạch đặc thù nào đó, gỡ xuống bộ phận nào đó của nguyên hình bọn họ, dùng để kéo dài thọ mệnh, lại nghĩ mọi cách hấp thu linh lực của người khác để cho tu vi mình đạt tới Xuất Khiếu kỳ, tiếp tục hưởng thụ năm tháng hoang dâm tận mấy trăm năm.
Thẩm Tu Viễn thấy được ở trong ánh mắt Mạnh Quân, hận ý tràn ngập khắp trời.
Mà mặt tường kia phảng phất được tô đầy một màu máu tươi.