Lan Nhi nhìn Tử Hạ khó xử nói: ”Như vậy có phiền quá không? Dù sao em cũng chỉ là một người ngoài tình cờ gặp hai anh chị. Giờ lại làm một bóng đèn sáng như vậy cũng không được hay cho lắm”
Tử Hạ nở nụ cười đúng chuẩn nữ thần được mọi người mê đắm trong giới giải trí nói: “Không phiền! Càng đông càng vui thôi. Nào ngồi xuống ăn cùng bọn chị”
Lan Nhi giả vờ cắn môi bứt rứt suy nghĩ một hồi rồi mới ngồi xuống đối diện với Tô Hạo cười thẹn thùng: “Vậy em không khách sáo nữa đâu đó”
Sau khi dùng bữa xong, Tử Hạ nâng chén trà hương hoa nhài lên nhấp một ngụm xem như làm sạch miệng. Tất nhiên, cô cũng không hề phát giác ra được có hai đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm đầy quỷ dị.
Buổi ăn tối kết thúc, Lan Nhi tự biện ra lí do có việc đột xuất nên chào tạm biệt rời đi trước dưới ánh mắt cảnh cáo đầy nguy hiểm của Tô Hạo.
Tử Hạ lúc này cũng định đứng dậy ra về. Nhưng vừa đứng dậy, cả người liền mềm nhũn, lảo đa lảo đảo.
Tô Hạo thấy thế liền nhanh tay đỡ lấy thân thể đã nóng ran của Tử Hạ. Anh biết thuốc đã phát huy hiệu nghiệm, như có như không nở một nụ cười gian trá. Anh giả vờ lo lắng hỏi: “Tiểu Hạ, em sao thế? Người như thế nào lại nóng như vậy?”
Tử Hạ tựa cả thân thể yếu ớt không chút sức lực nào vào lồng ngực của Tô Hạo. Cô nâng tay vỗ vỗ trán cho bản thân tỉnh táo lại nhưng không thể. Đầu óc cô càng ngày càng mơ mơ màng màng, đã bắt đầu xuất hiện ảo giác, cả người nóng bức, khó chịu vô cùng.
Tử Hạ mất kiểm soát, không chịu nổi sức nóng càng ngày càng lan rộng, thiêu đốt cả thân thể. Cô vô thức đưa tay quạt quạt khuôn mặt đã trở nên đỏ bừng từ lúc nào: “Nóng… em nóng quá… rất khó chịu”
Tô Hạo thấy phản ứng của Tử Hạ đã hoàn toàn bị thuốc điều khiển, biết thời cơ đã chín muồi, anh từ từ dụ dỗ cô nói: “Em như vậy thì không thể lái xe về nhà được, quá nguy hiểm. Hay là em ở lại đây đêm nay đi. Thân thể em lại khó chịu như vậy, để anh tiện chăm sóc em hơn”
Tử Hạ mông lung được Tô Hạo ôm đi vào một căn phòng đã được thuê từ trước. Anh ôm cô đặt xuống chiếc giường mềm mại được trải đệm trắng tinh, nổi bật lên làn da đỏ hồng của cô gái.
Tô Hạo nhìn cơ thể của Tử Hạ vì khó chịu mà lật qua lật lại, quần áo trở nên xốc xếch hơn, bộ ngực trắng nõn như thoắt ẩn thoắt hiện. Sự ham muốn động dục của Tô Hạo đã lển đến đỉnh điểm, như núi lửa phun trào, nơi nào đó cũng bắt đầu rục rịch.
Tử Hạ lúc này đang cảm thấy cả người càng ngày càng nóng, như đang ngồi trên dung nham vậy. Đột nhiên, cô thấy tầm mắt mình bị giới hạn bởi một thân thể to lớn. Cô phát hoảng nhìn Tô Hạo đang đè trên người cô, hành động này muốn bao nhiêu thân mật liền có bấy nhiêu.
Khi cảm nhận được đôi môi truyền đến một cơn đau rát rỉ máu do Tô Hạo hôn quá mạnh. Tử Hạ nhất thời tỉnh táo hơn. Cô dùng hết sức đẩy anh ra khỏi người cô nhưng bởi vì ngấm thuốc mà cả thân thể mềm nhũn không lực, lại thêm anh là đàn ông nên bị không ảnh hưởng một chút nào từ sự phản kháng yếu ớt của cô.
Thấy càng ngày Tô Hạo càng được nước lấn tới, đụng chạm những nơi nhạy cảm của cô. Tử Hạ tức giận nghiêng đầu tránh thoát khỏi nụ hôn kinh tởm của Tô Hạo, hét lớn: “Anh đang làm cái gì vậy hả? Buông tôi ra”
Tô Hạo đã hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng từ thân thể quyến rũ mà Tử Hạ đem lại nên không nghe được tiếng la hét của của cô. Anh dịu giọng cười gian xảo nói: “Anh sẽ nhẹ thôi, ngoan ngoãn, em sẽ vô cùng yêu thích nó”