5 giờ 35 phút chiều.
Bầu trời lúc này đã nhá nhem tối, lúc này ở ngoài đường người đông như tổ kiến, khách càng ngày càng đến nhiều hơn khiến tôi vất vả hơn nhưng dù sao đó cũng là công việc kiếm sống của tôi hằng ngày.
Tôi chợt nhớ mình sắp chuẩn bị đi làm tại một công ty ở Phan Rang. Lúc trước, thằng Tèo giới thiệu với tôi là bác Hùng của nó là sếp ở công ty đó, vì là người quen nên tôi có thể xin vào dễ dàng và chỉ còn cách vài ngày nữa thôi tôi sẽ đến đó làm việc. Thế nhưng nếu tôi đi rồi thì ai sẽ phụ vợ tôi đây? Tối hôm mấy ngày trước tôi cũng nghĩ ra là nên thuê người giúp việc để phụ vợ tôi, cô ấy cũng đồng ý với kế hoạch đó khiến tôi yên tâm hơn phần nào.
“Cạch Cạch..”
Thằng Hải đến chơi nhà tôi một cách đột ngột, cứ như nó có thể lướt đi nhẹ nhàng trong gió mà không gây tiếng động vậy. Trông bộ dạng loay hoay của nó đứng tại một góc khuất bên nhà tôi khiến tôi cảm thấy hơi buồn cười.
Thằng Hải của hôm nay thật khác lạ so với lúc trước, nó mặc bộ vest màu đen, tay xách một cái cặp xách tay màu nâu như da bò trông rất lịch thiệp.
Tôi ngẩn người nhìn thằng Hải giây lát rồi mới định thần lại mời nó vào nhà nhưng nó lại từ chối.
Thằng Hải đột nhiên túm lấy cổ áo tôi:
– Tao đã từng cảnh báo với mày nếu đi biển sẽ gặp nguy hiểm thế mà mày vẫn đi, thằng khốn nạn.
Tôi sững sờ trước câu nói của thằng Hải. Mấy tuần trước nó cũng từng kể với tôi về một câu chuyện của hai người Thúy và Kiều, tưởng chừng như cái thằng này đang nói đùa ai ngờ hôm nay tôi mới biết đó là lời cảnh báo nguy hiểm.
Thằng Hải rút con dao găm từ trong túi áo ra rồi hét lên:
– Mày có biết mày đã hại chết người tao yêu rồi không?
Lòng tôi như co thắt lại trước câu nói của nó. Phải, nếu lúc đó tôi biết thằng Hải đang cảnh báo tôi thì sự việc có ra nông nỗi thế này không chứ?
Vợ tôi chạy ra túm lấy cổ tay của thằng Hải:
– Đừng làm hại chồng tôi mà.
Tôi ươn ướt nước mắt rồi nói:
– Tôi xin lỗi.
Có vẻ lời nói của tôi như một liều thuốc kích động đâm xoáy vào tim của thằng Hải khiến các tia máu trong mắt nó đỏ lên. Thằng Hải hét lớn:
– Mày hại người khác chết rồi còn nói xin lỗi là xong à.
Ngay lúc này, dòng người đi lại tấp nập cũng bắt đầu dừng lại bên cạnh nhà tôi nhìn cảnh tượng trước mắt. Có người quay phim đăng lên mạng, có nhiều người xôn xao bàn tán với nhau về sự việc nhưng nó không làm tôi cảm thấy ngượng ngùng và sợ hãi, bởi vì tôi đang đối mặt với nỗi đau đớn trong lòng của thằng Hải. Thì ra nó cũng yêu Tú.
Vợ tôi lay lay cổ tay thằng Hải:
– Làm ơn, đừng làm hại chồng tôi.
Tôi đẩy tay của Chi ra rồi nói:
– Mau vào nhà đi, chuyện của tụi anh em không tài nào hiểu hết đâu.
Chi vùng vằn:
– Không được, em không thể vào.
Thằng Hải mất hết kiên nhẫn, nó bắt đầu lấy đà rồi thọc con dao vào người tôi. Sự việc đã như thế này, lỗi lớn cũng do tôi gây ra đành bất lực nhắm nghiền mắt để cho nó kết liễu đời tôi.
“Phụp..”
Khi tôi mở mắt ra thì tay của thằng Hải đang bị chặn lại bởi một bàn tay rắn chắc. Tôi hất hàm qua phía phải thì thấy thằng Trung đang đứng trước mắt tôi.
“Bộp..”
Một cú đá thọc mạnh vào bụng của thằng Hải, âm thanh vang lên rõ rệt cho thấy một cú đá rất nặng kí khiến nó té xuống đất.
Tôi lập tức ngăn cản thằng Trung:
– Nó không làm gì tao cả. Đừng làm hại nó.
Thằng Hải đứng phắt dậy, một tay xoa xoa bụng, một tay cầm con dao chĩa thẳng về phía trước nói:
– Tao cũng xin giới thiệu với tụi mày, tao chính là người của tập đoàn Hữu Đại. Vì một phi vụ mật mà tao phải giả dạng học sinh nhưng trong thời gian ở lớp tao đã phải lòng Tú. Tao biết thằng Tèo nó đã yêu Tú và một người như nó so với tao thì lại rất khác, vì biết không có kết quả gì nên tao đã bỏ cuộc nhưng tình yêu tao dành cho Tú mày không thể nào đếm xuể đâu. Ừ, hôm nay tao không thể đánh bại tụi mày, cứ chờ đó. Tao sẽ trả thù cho Tú, tao sẽ giết hết lũ chúng mày đem đi tế trời đất.
Thằng Hải nước mắt dầm dề, có vẻ trong lòng của nó lúc này rất đau như thể một khối đinh nhọn và dài từng cái một đâm cắm sâu vào tim của nó, không phải là cú đá nặng kí của thằng Trung làm cho nó đau mà là nỗi đau khi biết người mình yêu đã không còn nữa. Cũng giống như thằng Tèo vật vã và tiều tụy qua từng ngày chỉ vì nỗi dày vò không ai muốn cứ bủa vây nó như thể một cuộc tra tấn tinh thần khốc liệt.
Tiếng hú còi của cảnh sát vang lên, mấy chốc đã không thấy bóng dáng của thằng Hải đâu nữa. Nếu nói cuộc sống này là thiên đường tuyệt đẹp thì chúng luôn tồn tại một góc khuất nào đó khó thấy những nỗi thống khổ đầy rẫy đau thương của kiếp người hay thậm chí là cả động vật, chúng nó cũng biết khóc, cũng biết thương, biết hờn giống như con người vậy.
Tôi thở dốc rồi khụy gối xuống bắt đầu khóc thật to, nước mắt rơi xối xả như mưa lã chã xuống đất. Nếu như ngày đó tôi quyết định không đi thì hay biết mấy, tôi thoạt nghĩ người hại chết Tú không phải là do người của tập đoàn Hữu Đại gây ra mà người thật sự đó chính là tôi. Chính tôi gieo rắc biết bao nỗi đau khổ cho hai đứa bạn thân của tôi và cả người ngoài cuộc. Tại sao người chết lúc đó không phải là tôi chứ?
Thằng Trung lay lay vai tôi nói như thể nó là bậc thầy đọc vị người khác:
– Lỗi không phải do mày đâu. Mày biết không, ánh mặt trời trên cao chỉ có thể chiếu sáng được một vùng, còn vùng còn lại đã chìm vào tối tăm. Cũng có nghĩa là có những người ngoài mặt luôn vui tươi nhưng thực chất sâu thẳm trong lòng họ là cả một trời nước mắt. Mọi thứ đều có quy luật và nguyên nhân của nó, mày cũng không nên ôm hết vào lòng được.
Tôi nói với giọng khản đặc:
– Giá như cuộc sống này chỉ là một giấc mơ thì tốt biết mấy.
Thằng Trung ngồi xổm xuống rồi nói:
– Đàn ông đừng khóc, cũng đừng than phiền, hãy thay đổi tất cả nào.
Tôi cười đau khổ:
– Mày biết không? Nỗi đau của tinh thần còn tồi tệ hơn nỗi đau của thể xác.