“A? Dọa anh cái gì?” Lâm Dật Phi nghiêng đầu, tuy rằng có mũ bảo vệ nhưng vẫn không khó để tưởng tượng gương mặt cậu lúc này.
Bàn tay mang bao tay của Kevin đặt lên đầu Lâm Dật Phi, cười nhạt, “Đi thôi, mười một giờ rồi, anh đưa em về.”
Mai là cuối tuần, trễ chút cũng đâu có sao đâu chứ.
Nhưng việc tối nay khiến Lâm Dật Phi cảm thấy thực vui vẻ.
Taxi dừng trước cổng vào phố người Hoa, Kevin đưa Lâm Dật Phi đến trước cửa Trần Lâm Kí.
“Lên đi.” Hai tay Kevin đút trong túi quần, trên môi là nụ cười mỉm quen thuộc.
“Ừm, ngủ ngon!” Lúc Lâm Dật Phi xoay người, Kevin lại vươn tay chạm lên mặt cậu.
“… Sao thế?”
“Không có gì, ngủ ngon.” Kevin chậm rãi buông tay, nhìn Lâm Dật Phi đi vào Trần Lâm Kí. Sự náo nhiệt của phố người Hoa cho dù đã mười hai giờ đêm vẫn chưa chấm dứt, hiện giờ là lúc ăn bữa khuya.
Lâm ma ma vẫn ngồi ở quầy thu ngân nói, “Con cái tên bại hoại này tối như vậy mới về, Chris trên lầu chờ con nãy giờ đó.”
“A? Chris?” Lâm Dật Phi chạy như bay lên lầu, mở cửa phòng thì thấy Chris đang chống đầu ngồi bên cửa sổ. Xem ra lúc nãy cảnh tượng Kevin đưa mình về đều bị anh trông thấy.
“Cậu đã đến rồi? Sau này nếu muốn đến, thì nhớ gọi một cuộc điện thoại cho tớ, tớ sẽ không ra ngoài.” Lâm Dật Phi nhảy lên giường, ngồi xuống bên cạnh Chris.
“Cậu ra ngoài cùng Kevin Phil.” Giọng nói của Chris rất trầm, Lâm Dật Phi biết anh đang giận.
Nhanh chóng tiến tới, Lâm Dật Phi gác tay lên vai đối phương nói: “Tớ và anh ấy đến một câu lạc bộ đấu kiếm để luyện tập. Cơ hội trao đổi kinh nghiệm tốt như vậy mà tớ lại quên gọi cậu, xin lỗi nha!”
“Cậu và anh ta cùng nhau luyện tập đấu kiếm?” Chris xoay người nhìn Lâm Dật Phi, ánh mắt anh rất nghiêm túc, làm Lâm Dật Phi như đóng đinh tại chỗ.
“Đúng vậy, không thì còn có thể làm gì?” Lâm Dật Phi lui ra sau, cánh tay khoát lên vai Chris cũng dần thả xuống.
“Anh ta thích cậu.” Chris nhấn mạnh từng chữ, ánh đèn phản chiếu làm Lâm Dật Phi không thấy rõ mặt anh.
“Ai… thích tớ?”
“Kevin Phil.”
Đáp án này làm Lâm Dật Phi suýt chút bị sặc nước miếng.
“Sao có thể chứ – sao cậu có thể nghĩ ra chuyện vớ vẩn như vậy –” Lâm Dật Phi không biết lúc này mình nên giật bắn mình hay nên cười điên cuồng đây.
“Chuyện này một chút cũng không vớ vẩn.” Chris nói đến thực kiên định.
“Không nói đến việc Kevin là nam… cho dù anh ấy thích tớ, thì làm sao mà cậu biết được?” Vẻ mặt của Lâm Dật Phi như muốn nói “sao có thể chứ”.
“Cậu thật sự muốn biết vì sao tớ nhìn ra được chuyện này ư?” Chris nhẹ giọng hỏi Lâm Dật Phi.
Rõ ràng ngữ điệu mềm nhẹ như thế nhưng Lâm Dật Phi lại cảm thấy hơi thở này mang một tia nguy hiểm. Cậu mất tự nhiên lùi ra phía sau, rút khuỷu tay về.
Chris vươn tay qua, một tay kéo Lâm Dật Phi vào lòng mình.
“Chr…” Lâm Dật Phi hé môi còn chưa kịp nói ra tên đầy đủ của đối phương, thì đã bị Chris hung hăng chặn lại, nụ hôn mạnh mẽ này đã thoát khỏi mối tình đầu luôn luôn lãng mạn của những đứa trẻ. Lâm Dật Phi chỉ biết mở to hai mắt sửng sốt, cho đến khi Chris ôm gáy cậu ngã lên giường, lưỡi anh xâm lấn rồi tàn sát bừa bãi, liếm hôn từng tấc trong khoang miệng Lâm Dật Phi thì cậu mới chợt bừng tỉnh.
“Ưm… Ưm…” Lâm Dật Phi ấn ấn vai Chris, cố sức đẩy anh ra, chỉ cần giữa hai người có một chút khe hở thì Chris sẽ càng thêm dùng sức áp đến.
Chris là loại người hướng nội nên Lâm Dật Phi chưa từng nghĩ đến anh sẽ dùng phương thức kịch liệt như vậy mà hôn mình. Hai tay luôn giãy giụa của Lâm Dật Phi bị đặt ở hai bên, vô luận cậu có nghiêng đầu đi đến đâu thì vẫn bị Chris truy đuổi đến đó.
Không biết đã qua bao lâu, những cú đánh đá Lâm Dật Phi ngày càng không còn sức, Chris mới buông lỏng cậu ra.
Môi bị đối phương mút mạnh đến run lên, Lâm Dật Phi ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mắt. Anh như cũ nằm trên người Lâm Dật Phi, hơi thở mang tính áp chế và xâm lấn vẫn còn quẩn quanh hai người.
“Cậu… cậu…” Lâm Dật Phi nửa ngày cũng không nói ra được một câu đầy đủ.
“Cậu muốn hỏi tớ vì sao biết Kevin Phil thích cậu?” Giọng nói của Chris trầm trầm, hơi cúi đầu lộ ra chút u buồn.
Lâm Dật Phi chỉ nhìn anh.
“Bởi vì tớ cũng thế.” Nói xong câu đó, Chris đứng dậy đi xuống giường.
Lâm Dật Phi vẫn như cũ không phản ứng.
“Xin đừng chán ghét tớ.” Chris cúi đầu nói, mở cửa phòng Lâm Dật Phi rồi bỏ đi.
Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Dật Phi nâng tay chậm lên môi mình, nơi đó còn lưu lại hơi thở của Chris.
Hơn mười phút sau, dưới lầu truyền đến tiếng gọi to của Lâm ma ma: “Tiểu Phi! Đã mười hai giờ rồi mà còn không thèm đi tắm nữa hả!”
Lúc này Lâm Dật Phi mới như du hồn đi vào phòng tắm, trong nháy mắt dòng nước xối xuống người, cậu mới hiểu được vừa rồi Chris đã hôn mình…
Thật ra Lâm Dật Phi đã sớm nghĩ đến, trước khi trùng sinh ngài Ozbourn thậm chí ngay cả Kevin cũng đã nói qua rằng Chris thích mình, lúc ấy quá nhiều chuyện xảy ra làm mình không kịp suy nghĩ. Mà hiện tại, tất cả lại đến một lần nữa, Lâm Dật Phi nghĩ mình và anh vẫn còn nhỏ, còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ, nhưng cậu chẳng ngờ được Chris lại vẫn thích mình.
Nụ hôn kia tuyệt đối không phải là thử nghiệm giữa hai đứa trẻ với nhau, ngược lại nó toát ra mong muốn chiếm giữ mãnh liệt.
Trời ơi… vì sao lại như vậy… Chris chỉ mới mười bốn tuổi thôi mà…