Vẻ mặt Chu Tử Minh rối rắm, nhưng vẫn gật đầu.
Hắn cảm thấy đầu óc mình thật sự không đủ dùng, không hiểu được Hạ Tri Thu.
Ngươi muốn làm Nhân Tộc, nhưng không thể vứt bỏ thân tình; Ngươi muốn tình cảm gia đình, nhưng không thể từ bỏ tình yêu.
Nhưng là tiểu hài tử đều biết một tay không thể nắm được hai thứ to lớn như
nhau, luôn phải vứt bỏ một cái.
Một người cũng không bỏ được, kết quả chính là cả hai người đều không có được.
Thiên Vô Tật thở dài, vỗ vỗ bả vai hắn.
Chu Tử Minh cho rằng hắn vì Hạ Tri Thu mà thổn thức.
Nói thật hắn cũng rất muốn thốn thức, người này tuy rằng có bệnh, nhưng những việc hắn đã trải qua thật sự quanh co.
Nhưng không nghĩ rằng, Thiên Vô Tật vỗ hai cái, cảm thán nói: “Ta thực sự không nghĩ rằng, còn có thể gặp được người ngu xuẩn hơn ngươi.”
Chu Tử Minh lập tức nổ tung: “Tần tiên tử! Ngươi xem hắn kìa!”
Tần Phất có chút xuất thần, không chú ý bọn họ đang náo loạn cái gì.
Chờ nàng bị Chu Tử Minh cao giọng gào thét một tiếng mới hồi phục tỉnh thần, liền thấy Thiên Vô Tật quy quy củ củ đứng, Chu Tử Minh thì nhảy nhót lung tung.
Thiên Vô Tật còn lộ ra một nụ cười vô hại với nàng.
Tần Phất hỏi: “Làm sao vậy?”
Thiên Vô Tật: “Không có gì, chúng ta đang nói chuyện về Hạ Tri Thu mà thôi.”
Tần Phất lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.
“Hạ Tri Thu sao? Tâm tư hắn nhạy bén, nhưng cũng bởi vì tâm tư quá nhạy bén, rất nhiều chuyện ngược lại hắn nhìn không rõ.”
“Ma tộc hay là Nhân Tộc, thân tình hay là cừu hận, hắn đi vào một ngõ cụt, nếu cứ tiếp tục như vậy, hoặc là hắn bức chết chính mình, hoặc là bức chết người khác.”
Trong thoại bản kia, hắn cùng người khác bức chết Tần Phất, nhưng lần này, Tần Phất đi ra trước.
Cho nên hắn chỉ có thể bức chính mình.
Nàng cười cười, giơ tay lên thu hồi kiếm.
Chu Tử Minh hỏi nàng: “Tần tiên tử, kế tiếp chúng ta đi đâu?”
Tần Phất: “Nếu như không giết Yêu Chu thì chúng ta không thể đi ra ngoài, trước tiên chúng ta phải đi tìm Yêu Chu.”
Chu Tử Minh: “Vậy bây giờ chúng ta quay về.”
Tần Phất lắc đầu: “Không, hiện tại người trở về là ta, nơi này tương đối an toàn, các ngươi ở lại nơi này trước, chờ ta giết Yêu Chu xong sẽ trở về tìm các ngươi.”
Chu Tử Minh kêu lên: “Vì sao vậy!”
Tần Phất lãnh khốc nói: “Bởi vì các ngươi kéo chân sau!”
Chu Tử Minh: “…”
Hắn còn muốn vô cớ gây rối, đột nhiên Thiên Vô Tật từ phía sau đè lại bả vai hắn. Hắn tránh hai cái, phát hiện tiểu bạch kiểm này tuy rằng trắng bệch, nhưng khí lực cư nhiên còn rất lớn, hắn vậy mà không tránh thoát được!
Sau đó hắn liền thất tiểu bạch kiểm ôn nhu hiểu ý nói với tần tiên tử: “ngươi đi đi, chúng ta sẽ hảo hảo ở lại chỗ này không kéo chân ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ nhìn Chu Tử Minh không để cho hắn chạy loạn.”
Chu Tử Minh: “!” Không! Tên tiểu bạch kiểm tâm cơ này!
Nhưng không đợi hắn nói cái gì, Tần Phất đã nhanh chóng gật đầu, xoay người chạy ra ngoài, đối với Thiên Vô Tật là vô cùng tính nhiệm.
Chu Tử Minh vươn tay muốn giữ lại, nhưng không đợi hắn nói ra lời, đầu đột nhiên choáng váng, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Khi hắn ngã xuống đất, Thiên Vô Tật còn lui về phía sau hai bước.
Sau đó tiểu bạch kiểm này cừi giả một tiếng, giả mù sa mưa nói: “Sao lại ngất xỉu? Chắng lẽ là dược lực không đủ?”
Chu Tử Minh: “!” Tần tiên tử ngươi mau trở về! Quả nhiên là tiều bạch kiểm này cho ta uống thuốc giả, hắn đối với ta có mưu đồ bất chính!
Nhưng cái gì Tần Phất cũng không nghe thây, nàng chạy trở về theo đường cũ, một đường tìm được chủ sào của Yêu Chu.
Mặc dù nàng đã đủ nhanh, nhưng khi chạy đến sào huyệt chính, Hạ Tri Thu đã đánh nhau với Yêu Chu.
Không, hoặc là nói Hạ Tri Thu bị Yêu Chu đơn phương đánh sẽ thích hợp hơn một chút.
Bất quá nàng chi đến chậm một lát, Ha Tri Thu đã bị Yêu Chu phun mạng nhện quấn lấy nửa người, kiếm trong tay hắn cũng rơi xuống đất, cả người không thể động đậy.
— Đám nhện con bò vào từ ngoài động, bò về phía Hạ Tri Thu, chuẩn bị thưởng thức bữa tối tươi ngon này.
Mà ở phía sau Hạ Tri Thu, trên nóc động treo ba cái kén khổng lồ, bên trong hắn là đều là người sống.
……⁂……
Chờ đã!
Ba cái?
Coi như là Tô Tình Nguyệt cùng Tần Chất đều ở chỗ này, vậy cũng chỉ có thể là hai cái kén a, một cái này là từ đâu mà đến? Chằng lẽ còn có người khác đi lạc?
Nhưng bây giờ dưới tình huống này nàng cũng không nghĩ ra nhiều lắm, người trong kén sống chết không biết, mắt thấy Hạ Tri Thu sắp trở thành thức ăn cho nhện con.
Nàng không thích hắn, nhưng cũng không thế trơ mắt nhìn hắn chết trước mặt mình.
Hơn nữa nếu như để cho nhện con ăn huyết nhục của tu sĩ, bọn chúng sẽ lớn rất nhanh, đến lúc đó sẽ càng khó đối phó hơn.
Tần Phất lao ra từ chỗ tối, trực tiếp vung ra hai đạo kiếm khí, một đạo chém xuống cái kén bị treo trên nóc động, một đạo đánh lui đám nhện con trước người Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tân Phất, môi giật giật.
Nhưng hiện tại Tần Phất không có thời gian suy nghĩ tâm tình phức tạp của hắn, nàng thừa dịp Yêu Chu tức giận, đánh tan mạng nhện trên người Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu: “Tần Phất? Ngươi…”
Tần Phất thô bạo ngắt lời hắn: “Hiện tại ta không muốn nghe ngươi nói chuyện, nếu như ngươi còn muốn sống sót, hiện tại đem ba cái kén kia kéo ra ngoài, tốt nhất là có bao xa đi nhau sẽ không quan tâm đến ngươi”
Hạ Tri Thu còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Phất đã đứng lên, hơn nữa còn giống y những lời nàng vừa nói.
— nàng đánh nhau sẽ không để ý tới hắn.
Khi Yêu Chu công kích tới, Tần Phất né tránh vung ra một kiếm phắn kích, không chút nào bận tâm tới hắn.
Lúc nàng né tránh không giữ chặt hắn, tùy ý để hắn bại lộ dưới ánh mắt của Yêu Chu, lúc nàng phắn kích kiếm phong trực tiếp lướt qua đỉnh đầu hắn, tựa hồ không thèm để ý có thể làm hắn bị thương hay không.
Giờ phút này Hạ Tri Thu không khỏi nhớ tới trước kia.
Trước kia, không biết đã qua bao lâu, thời điểm đó Tần Phất còn coi hắn là bằng hữu tốt nhất.
Công kích của nàng vĩnh viễn sẽ tránh hắn, chỉ cần nàng còn đứng, nàng sẽ không để cho hắn bị một chút thương tích.
Hắn phát hiện, mình cư nhiên bắt đầu hoài niệm.
Lại là một đạo kiếm phong lướt qua hai má hắn, Hạ Tri Thu đột nhiên hoàn hồn, cắn răng, niệm pháp quyết mang theo ba cái kén kia rời khỏi chủ sào.
Dọc theo đường đi nhện con tấn công liên miên không dứt, Tần Phất cũng không có tận lực vì hắn don dẹp một con đường an toàn rời đi như trước kia, hắn giơ kiếm đối chiến với nhện con.
Nhưng mà vốn dĩ hắn đã bị thương ở chỗ Yêu Chu, chướng khí bên trong thân thể lại chưa tan hết, sức chiến đấu trực tiếp giảm xuống, đối phó với nhện con phải cố gắng hết sức.
Hàm răng của nhện con hung hắng cắn vào trong thịt hắn, rót độc tố vào, cổ tay hắn run lên, trường kiếm thiếu chút nữa rời khỏi tay.
Từ đầu đến cuối Tần Phất cũng không quay đầu lại một lần, cho dù nàng biết tình hình chiến đấu nơi này của hắn.
Có lẽ là hắn bị thương quá mức suy yếu, có lẽ là lời nói hôm nay của Tần Phất làm cho hắn quá mức chật vật, lâu như vậy, lần đầu tiên hắn đối với Tần Phất có một ý niệm rõ ràng đến mức khiển hắn không thể bó qua.
Hắn muốn nàng quay lại nhìn hắn.
Quay đầu lại nhìn hắn một cái, chỉ thế mà thôi.
Nhưng trước sau nàng vẫn luôn không có quay đầu lại.
Hạ Tri Thu kéo ba cái kén khổng lồ gian nan rời đi, cũng cố nén không quay đầu lại.
Rốt cuộc nhện con cũng bị tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt ở phía sau hấp dẫn đi qua, Hạ Tri Thu có thể thở dốc, tìm một nơi an toàn, một kiếm một kiếm cắt qua cái kén khổng lồ.
Cái thứ nhất là Tô Tình Nguyệt, cái thứ hai là Tân Chất, cái thứ ba là…
Hạ Tri Thu cắt qua cái kén thứ ba, khi nhìn rõ khuôn mặt người trong kén, hắn đột nhiên mở to hai mắt!
……⁂……
Đây là lần đầu tiên Tần Phất đối chiến sau khi lấy được Đoạn Uyên, rốt cục cũng biết vì sao nhóm kiếm tu đối với Đoạn Uyên tôn sùng như thế.
Trước kia nàng cầm kiếm khác tác chiến, kiếm đối với nàng mà nói là một công cụ, là vật chết, nhưng hiện tại nàng cầm Đoạn Uyên chiến đấu, Đoạn Uyên ở trong tay nàng phảng phất sống lại, là cùng nàng kề vai tác chiến, nàng không giống như là có nhiều thêm thanh kiếm, ngược lại giống như có thêm một chiến hữu tâm ý tương thông.
Kiếm tu vượt cấp phải đối chiến vốn là bình thường, Tần Phất là một Kim đan kỳ đỉnh đối chiến Nguyên Anh kỳ đỉnh vốn chỉ có ba phần thắng, mà ba phần thắng kia vẫn là dưới tình huống lưỡng bại câu thương, nhưng sau khi cầm lấy Đoạn Uyên, nàng lại cảm thấy mình có sáu phần thắng có thể đánh bại nó.
Chiến đẩu như vậy, cơ hồ làm cho nàng đắm chìm.
Chờ nàng phản ứng lại, nàng dường như đã áp chế được Yêu Chu Nguyên Anh kỳ.
Nhện con xung quanh thấy nhện mę bị áp chế, sôi nổi rít gào tấn công Tần Phất, ý đồ chia sẻ áp lực cho nhện mẹ.
Sau đó bị Tân Phất chém giết trước mặt nhện mẹ.
Nhện mẹ ốc không mang nổi mình ốc, không cách nào ngăn cản Tần Phất, mắt thấy con mình sắp bị Tần Phất chém sạch sẽ trước mặt, nó gần như phát cuồng, sáu móng vuốt đứng lên, lộ ra cái bụng duy nhất không bị vỏ ngoài cứng rẫn bao bọc, miệng bụng mở ra, một luồng nọc độc màu tím đậm phun ra.