“Căng thẳng cái gì? Povidone chứ không phải cồn i-ốt, không đau.”
Lúc này, Hạ Úc Thanh mới quay đầu lại.
Cô nhìn vào bàn tay rắn rỏi của anh, những ngón tay cầm cây tăm bông, đặt lên vết trầy da. Với khí chất lạnh lùng mà điềm tĩnh của anh, thật không khỏi khiến người ta liên tưởng đến một vị bác sĩ ngoại khoa với tay nghề điêu luyện.
Cô như bị mất não, bỗng nhiên nói: “Cháu xem “Shiroi Kyoto”[1] rồi đấy.”
[1] Phim đề tài bác sĩ của Nhật BảnLục Tây Lăng liếc cô một cái, chẳng hiểu câu nói không đầu không đuôi này của cô có ý gì, “Thế à? Hoạt động ngoài giờ học cũng phong phú ghê.”
Hạ Úc Thanh bị chính mình làm cho xấu hổ, cô đưa tay khác lên sờ mũi.
Lúc này, Lục Tây Lăng nói: “Cũng may, vết thương không sâu.”
“Cháu tránh kịp thời mà! Thể dục cháu chọn môn bóng chuyền đấy.”
Thậm chí cô còn tỏ vẻ tự hào.
“…”, Lục Tây Lăng vứt cây tăm bông vào sọt rác, “Vốn dĩ tôi đã không muốn nói rồi. Sao cô cứ phải làm tôi nói cô mấy câu mới được thế.”
Vẻ tươi cười của Hạ Úc Thanh đột nhiên trở nên cứng đờ.
“Lục Sênh từ bé đến lớn đều thế, không có đầu óc. Sao hôm nay cô cũng thế, cũng thiếu suy nghĩ như nó hả?”
“…Cháu xin lỗi.”
“Cô không có lỗi với tôi, Hạ Úc Thanh, sinh mạng là của cô. Nếu ngộ nhỡ cô không tránh được chai bia kia thì sao? Thì bây giờ cô đang ở bệnh viện khâu vết thương rồi đấy.”
Hạ Úc Thanh cúi đầu, “Vâng.”
“Sau này gặp phải chuyện gì, nếu không dám chắc phải làm thế nào, có thể hỏi tôi trước… hoặc là Châu Tiềm.”
Hạ Úc Thanh gật đầu, “Cháu biết rồi. Tại hôm nay cháu không nhịn được khi chị Sênh Sênh bị ấm ức…”
“Mắt nhìn đàn ông của nó kém, cũng không phải mới một hai lần. Sau này, chuyện tình cảm của nó, cô đừng xen vào.”
“Được ạ.”
“Còn nữa…”, Lục Tây Lăng ngập ngừng.
Lúc Hạ Úc Thanh gật đầu, mái tóc dài chảy xuống khỏi bả vai, chạm vào vết thương vừa bôi Povidone, anh đưa tay ra, lại thoáng chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn vén lọn tóc ra sau vai cô.
Anh lập tức thu tay về, dời tầm mắt đi, làm như không có chuyện gì mà lấy băng keo từ trong hòm thuốc ra.
Rõ ràng ngón tay anh không hề chạm vào, nhưng Hạ Úc Thanh lại cảm thấy cánh tay nóng ran, cô giơ tay, vội vàng vén tóc.
Lục Tây Lăng xé hai cái băng keo, khẽ nắm lấy cánh tay cô, dán lên miệng vết thương.
Lần này, ngón tay anh thật sự dán lên da, ảo giác nóng rẫy giờ đã biến thành cảm nhận cực kỳ chân thực.
“Lạch cạch” một tiếng, hòm thuốc được đóng lại.
Lục Tây Lăng xách hòm thuốc lên, xoay người đi vào gian chứa đồ.
Nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh mỗi lúc một tản đi xa.
Hạ Úc Thanh như nhô lên được khỏi vùng đầm nước kín gió, âm thầm thở phào một hơi. Cô nhặt cái áo sơ mi trên thành ghế lên, mặc vào một lần nữa.
Lục Tây Lăng đi ra khỏi gian chứa đồ, lại vòng về thư phòng, một lát sau, anh bước ra, trong tay là một cái túi giấy màu đen.
Anh đi tới, đưa cái túi cho cô, “Quà sinh nhật.”
Hạ Úc Thanh mừng rỡ nhận lấy, “Có thể bóc luôn không ạ?”
“Ừ.”
Trong túi có một chiếc hộp, cũng màu đen, không có giấy bọc. Mở ra, bên trong là một cuốn sổ da màu xanh thẫm, vắt ngang là một sợi dây cùng màu, bên trên đính hai món đồ trang trí nhỏ, là hình chiếc thuyền buồm và bánh lái.
“Hình như cô có thói quen viết nhật ký.”, Lục Tây Lăng nói.
Hạ Úc Thanh gật đầu. Cô vuốt khẽ lên món đồ trang trí, sau đó kéo sợi dây, mở quyển sổ ra, nhìn ngang nhìn dọc, thích đến nỗi không muốn buông tay.
Lục Tây Lăng chỉ vào bên trong, “Viết hết có thể thay, mua theo cỡ này là được.”
“Cái này gỡ ra được ạ?”
Lục Tây Lăng nâng bàn tay đang cầm cuốn sổ của cô lên, giở đến giữa, “Chỗ này, có thể mở cái dây ra được.”
Bìa sổ bằng da thật, có mùi da thoang thoảng, cầm trên tay mà cảm thấy nằng nặng, rất đã.
Vừa hay hợp đôi với chiếc bút máy kia.
Hai mắt Hạ Úc Thanh sáng như sao, “Cảm ơn chú! Cháu rất thích!”
Khóe miệng Lục Tây Lăng khẽ nhếch lên, tiện thể anh hỏi: “Bạn cùng phòng tặng cô cái gì?”
“Son môi với ô cầm tay.”
Im lặng một lát, Lục Tây Lăng lại hỏi: “Cậu bạn họ Tô của cô thì sao?”
“Cuốn “Kiêu hãnh và Định kiến” bản gốc tiếng Anh.”
“Thế à.”, Lục Tây Lăng thản nhiên hỏi, “Vậy cô có thích không?”
“Có chứ.”, Hạ Úc Thanh gật đầu, “Rất thiết thực. Vừa hay chuẩn bị thi CET tiếp.”
Nhất thời Lục Tây Lăng không nói được gì, chỉ khoanh tay nhìn Hạ Úc Thanh cất quyển sổ vào trong hộp, rồi thả lại vào túi.
Trong quá trình này, đã hai lần cô đưa tay lên gãi gáy.
Anh đưa mắt sang nhìn, “Làm sao thế?”
“Không biết có phải tóc bị mắc vào khóa hay không, cứ làm sao ấy.”, Hạ Úc Thanh cúi đầu, thử cảm nhận một chút, lại đưa tay lên chạm vào gáy.
Giây tiếp theo, cả người cô bỗng cứng đờ…
Lục Tây Lăng duỗi tay, đè ngón tay cô lại.
“Để tôi xem nào.”, anh thấp giọng bình tĩnh nói một câu, ngữ điệu rất bình thường.
Anh bước tới, đứng sau lưng cô, mà cô thì cuống cuồng hạ cánh tay xuống, chống lên cạnh bàn, độ mẫn cảm của dây thần kinh phóng đại gấp mấy lần, cô cảm nhận được đầu ngón tay anh vén mái tóc của cô ra, nắm lấy cái khóa kéo ở sau lưng.
Tiếng khóa kéo đi xuống như tiếng gió chọc thủng tầng không, vọng thẳng vào tai cô.
Lục Tây Lăng có kéo khóa cho Lục Sênh không?
Cô không còn nghĩ được gì nữa.
Hơi thở của anh như làn sương lướt qua mặt hồ, phả vào làn da sau gáy cô, như một dòng điện ngầm chạy thẳng từ đầu cột sống xuống tới đốt cuối cùng.
Nhịp tim cũng như ngừng lại.
Chỉ trong thoáng chốc, cái khóa bị kéo xuống chừng hai phân lại được kéo lên.
Ở phía sau, Lục Tây Lăng điềm tĩnh nói: “Xong rồi.”
Anh lùi lại, xoay người, dựa vào mép bàn, chống một tay lên.
Có lẽ anh đang nhìn cô, mà cô thì chẳng dám ngẩng đầu kiểm chứng.
“Hạ Úc Thanh.”
Hàng mi Hạ Úc Thanh run lên, như bị điểm danh, cô quay đầu ra theo phản xạ tự nhiên.
Ánh mắt Lục Tây Lăng rất nghiêm túc, điều này khiến cô đột nhiên cảm thấy, cảm giác kỳ lạ và sự tưởng tượng của mình ban nãy thật sự quá đáng xấu hổ.
“Lục Sênh làm cái gì cũng nhanh chán, chuyện tình cảm cũng không phải ngoại lệ, thế nên con bé không ít lần nếm mùi đau khổ, tôi cũng luôn phải xử lý cục diện rối tinh rối mù cho nó…”, Lục Tây Lăng nhìn Hạ Úc Thanh, nói bằng giọng không nhanh không chậm.
Nếu không như thế, anh sẽ chẳng thể che giấu được hành động sốc nổi của mình khi nãy.
Hạ Úc Thanh nhìn anh, chờ anh tiếp tục, dáng vẻ nghiêm túc như đang nghe giảng.
Anh đang nói thì dừng lại.
Vẻ mặt của cô khiến anh chợt cảm thấy mình đang ra vẻ đạo mạo, định mượn cơ hội để nói ra câu “Những cái khác đều là thứ yếu, chọn bạn trai quan trọng ở nhân phẩm và trách nhiệm”, nhưng bất kể thế nào cũng chẳng thể nói ra nổi.
Anh thu tầm mắt, nhíu mày với vẻ phiền muộn, lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ, rồi thản nhiên hỏi: “Cô có cảm thấy, tôi đang giảng đạo lý một cách quá đáng không?”
Hạ Úc Thanh chẳng hiểu sao tự dưng anh lại chuyển đề tài, nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ vội đáp: “Không đâu! Cháu chưa bao giờ nghĩ thế cả. Cháu biết chú không thích cháu nói câu cảm ơn, nhưng hình như ngoài cảm ơn ra, cháu chẳng nói được câu nào khác. Chú vẫn luôn giúp đỡ cháu, chỉ đường cho cháu, bất kể là trong cuộc sống hay trong việc học. À, còn cả bộ váy này nữa, đây là lần đầu tiên cháu mặc váy, thật sự là rất đẹp. Chú Lục, cảm ơn chú, chú là người tốt nhất mà cháu gặp được từ khi sinh ra cho đến giờ…”
Lục Tây Lăng biết trong tính cách của mình vẫn có một mặt cực kỳ ngang ngược, có điều, mỗi khi đối mặt với Hạ Úc Thanh, đỉnh điểm của sự ngang ngược cũng đều bị hóa giải.
Anh rất khó để nổi giận với một cô nhóc hết sức chân thành như vậy, thậm chí chỉ là bày ra vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ.
Nhưng vào lúc này, cô càng thẳng thắn khen ngợi một cách đơn thuần, thì anh lại càng cảm thấy khó chịu, như thể việc anh tặng váy cho cô, và cả tâm tư nhem nhuốc khiến anh không kìm chế được mà kéo khóa váy cho cô, đều không còn che giấu được nữa.
“Tốt chỗ nào?”, Lục Tây Lăng ngắt lời cô, trầm giọng hỏi, “Cô thật sự hiểu tôi à?”
Hạ Úc Thanh sững sờ, như cánh bướm lá khô bị cái lạnh đóng băng.
Lục Tây Lăng nhìn cô, lời nói ra khỏi miệng rồi mới thấy hối hận.
Hình như đối với cô, thái độ gì cũng chẳng thành vấn đề, “thần linh” sao có thể hiểu được sự ngưỡng vọng của “tín đồ”. Mà nếu cô biết, vừa rồi đứng sau lưng cô, suýt chút nữa anh đã muốn buông thả bản thân chiều theo dục vọng nhơ nhuốc của mình, để cúi đầu hôn lên sống lưng gầy của cô, thì nhất định sẽ không chút do dự mà từ bỏ “tín ngưỡng” của mình.
Lục Tây Lăng thu tầm mắt lại, không nhìn cô gái như nhành bách hợp xinh đẹp trang nhã do chính tay mình tạo nên.
Anh đút một tay vào túi, đứng thẳng dậy, bình tĩnh trút bỏ mọi tâm tư, chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi, đưa cô quay lại chỗ bạn cô.”