Thái phó cảm thấy thói quen giả vờ như nhu thuận hàng ngày của bé con hiếm khi bị mình bức đến chân tường, lộ ra móng vuốt mềm mại, khoa chân múa tay phô trương thanh thế với mình, bộ dạng quả thật rất đáng yêu.
Mặc dù muốn kéo đứa trẻ này vào trong ngực ngay lập tức, nhưng câu hỏi của Thánh thượng không thể không trả lời, liền nghiêm trang nói: “Ngô Các lão uổng công cả đời đọc tứ thư ngũ kinh, chẳng lẽ lại không hiểu chuyện đến vậy sao? Quốc tang vừa qua, bệ hạ vẫn còn đang chìm trong bi thương, nào có tâm tình cử hành đại hôn, thần đã thay Hoàng thường khiển trách Ngô Cảnh Lâm, đợi sau khi kết thúc 3 năm chịu tang, đến lúc đó mới suy tính đến chuyện hôn sự của Hoàng thượng…
Tuy nhiên, Thánh Thượng đang lúc tuổi trẻ, khó tránh khỏi những lúc không khống chế được, thần có thể giúp đỡ bệ hạ cai quản thiên hạ, san sẻ công việc với Thánh thượng, thậm chí có thể giải quyết u sầu nơi hạ thân của long thể, không tiếng oán than!”
Niếp Thanh Lân nghẹn họng nhìn trân trối, cái tên Thái phó lãnh huyết kia sao lại có thể dùng bộ mặt nghiêm trang để nói ra những lời hoang đường vô liêm sỉ như vậy? Đúng là đệ nhất vô lại của Đại Ngụy!
Đúng lúc này, bụng Hoàng đế bỗng nhiên kêu to, những tiếng ùng ục vang dội, Thái phó thu hồi ánh mắt trêu cợt, khẽ chau mày: “Hoàng thượng lại không dùng cơm đúng giờ?”
Sau khi hắn nghe lời nói bậy từ miệng thầy bói kia, vẫn lo lắng đến thân thể suy nhược của Long Châu tử, ngay cả đại sư hàng đầu cũng đã mời về, sau khi chỉnh trang lại y phục, liền phân phó cung nhân chuẩn bị đồ ăn.
Bởi vì lúc nãy Long Châu tử ngủ thiếp đi, thân đều trở nên mềm nhũn, hơn nữa ngay cả y phục cũng không cởi, cứ như vậy mà ngủ, Vệ Lãnh Hầu lo lắng hắn xuống giường sẽ bị lạnh. Liền kêu tiểu thái giám mang đến một cái bàn được mạ vàng khéo léo, đặt ở trước long sàng, trên bàn bày bốn cái đĩa nhỏ, đồ ăn này đều là do An Xảo Nhi an bài dựa theo khẩu vị của tiểu chủ nhân. một đĩa rau xanh tươi, rưới lên một ít tương mỡ gạch cua được ngâm từ mùa thu, cùng một thìa canh nóng đậm đặc màu trắng. một đĩa khác là thịt muối phơi khô, được xé ra thành những miếng nhỏ rắc lên ăn cùng với cơm, đĩa còn lại là tôm bóc vỏ trộn với đậu mầm, ngoài ra còn có một chén canh đậu hũ lá sen nhỏ.
Vệ Thái phó không đói bụng, chỉ ngồi một bên nhìn tiểu Hoàng đế ăn, chờ đến khi tất cả các món đã được bê ra hết, nhưng nhìn thấy những món ăn thanh đạm thì chau mày. Lượng đồ ăn ít như vậy, Niếp Thanh Lân kia chỉ vội vàng ăn cái miếng là đã ăn xong.
Thái phó cảm thấy thói quen ăn cơm này của Thánh Thượng thật sự không tốt, liền chỉ chỉ những món còn lại nói: “Ăn hết những món này đi.”
Niếp Thanh Lân vẫn còn sợ chuyện lần trước bị hắn ép ăn đến no căng cả bụng, hiện tại xem Thái phó lại muốn như thế, mím môi nói: “Thái phó muốn trẫm no chết sao?”
Thái phó cũng không cho phép cò kè mặc cả: “Thánh Thượng đừng để thần phải phiền lòng, lúc nào cũng gầy yếu như vậy, thật sự là đè nhẹ một cái là sẽ vỡ…”
“…” Niếp Thanh Lân cảm thấy gò má đều đã nóng bừng, theo ý của nịnh thần tặc tử này, nếu hiện tại không phải bản thân mình nuôi mãi cũng khôngbéo, thì hắn một khắc cũng sẽ không chờ, sẽ tiếp tục làm cái việc càn rỡ không thành kia!
Nguyễn công công ở bên ngoài phòng chờ đợi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy đôi câu vài lời từ bên trong.
Lão tự tin rằng mình ở trong cung đã lâu, cho dù là những chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong cái thâm cung kỳ quái này chuyện gì cũng có thể xảy ra?
Gần đây ở trước mặt hoàng thượng Thái phó luôn rất ôn hòa, thập tứ hoàng tử bình thường luôn cẩn thận chặt chẽ kia, hình như khi nói chuyện với Thái phó cũng khá thoáng…, không những vậy ngay cả lúc giơ tay nhấc chân cũng có chút tùy ý.
Nhìn như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy có một chút mập mờ…
Nguyễn công công nghĩ vậy, nhìn trộm sắc mặt An Xảo Nhi đang châm trà ở đối diện hình như không tốt lắm, âm thầm xấu hổ chính mình lại có thể suy nghĩ đến mức độ này, vụng trộm dùng ống tay áo lau mồ hôi trên thái dương, chỉ hận mắt mình sao không mờ đi một chút, cái gì cũng không nhìn thấy thì mới có thể sống yên ổn.
Huyền… Huyền Tôn đời thứ tư của Đại Ngụy đã tu luyện ở môn phái nào? Mà ngay cả yêu Giao như Thái phó cũng phải quy hàng…
Trước đây Nguyễn công công có chút thất lễ với hoàng thượng, nhất thời trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Thái phó và Hoàng thượng dùng cơm xong, một lát sau, mới từ trong tẩm cung của Hoàng thượng đi ra.
Ra đến cửa, Thái phó thấy trong viện có một gốc mai đã bị khô, chắc là hai ngày nay đã trở thành nơi để chú mèo nhung mài móng vuốt, làm tổn hại vỏ cây, một nửa vườn hoa cũng bị rụng.
Thái phó nhíu mày, lúc trước vườn mai này khá đẹp mắt, nhưng hiện tại xem ra mai và “không còn” đồng âm, đây cũng không phải điều may mắn, mà giống như một lời nguyền rủa.
Vì thế mở miệng nói: “Những đồ vật đoản mệnh thế này sao lại có trong tẩm cung của Hoàng thượng? Mau nhổ sạch đi, chọn những vật có tuổi thọ dài, mới có thể chấn ở trạch viện lớn thế này.”
Nếu là trước đây, nhất định Nguyễn công công sẽ hiểu theo một tầng nghĩa khác, chỉ nghĩ là Thái phó muốn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe*, ám chỉ Hoàng đế nên sớm băng hà một chút, tốt nhất để mình sớm thay vào.
*chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: ý nói mặt ngoài thì mắng người này nhưng thực tế là muốn mắng người kia
Nhưng lúc này cả đầu đầy mồ hôi, mới hiểu ra, thầm mắng mình là đồ hoạn quan già sống uổng phí, hiện tại đã cưng chiều thành dạng gì rồi? Ngay cả trong sân cũng không được có cành lá suy tàn! Trước đây sao mình không nghĩ đến chuyện này?
Vì thế vội vàng cười đáp: “Nô tài đáng chết, đáng ra phải sớm nghĩ đến việc thay đổi, trong Ngự Hoa Viên mới đưa tới một gốc Hải đường, màu sắc thuần hiếm có, đợi qua hai ngày nữa, trời ấm lên một chút, nô tài sẽ sai người mang đến, đến lúc đó hoàng thượng có thể ở dưới bóng cây hóng mát, nhìn thấy những đám hoa cỏ được trồng này, khẩu vị chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Thái phó gật gật đầu, đi rồi vài bước, bỗng dừng lại, xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyễn công công.
Nguyễn công công sợ tới mức chân đã mềm nhũn, lập tức quỳ gối xuống: “Thái… Thái phó, có phải tiểu nhân đã làm sai điều gì, xin đại nhân trừng phạt, nhưng xin đừng nhìn nô tài, nô tài vốn yếu đuối, đã sắp tè ra quần…”
Thái phó nhìn Nguyễn công công kia thật ra rất biết thức thời nói sợ hãi, mới rũ nửa mí mắt nói: “Bản Hầu không thể trông coi được đầy đủ những việc trong cung, chuyện lớn chuyện nhỏ trong cung muốn Nguyễn công công quan tâm nhiều hơn, nếu cơm áo của Hoàng thượng bị thiếu hụt, nhanh chóng tìm cách khắc phục. Nhưng nếu kim danh của thánh thượng bị bôi nhọ, không phải là máu đen của đám nô tài là có thể rửa sạch được.
Xem xét chọn lựa lại những người bên cạnh Hoàng thượng, nếu những người kia lắm điều nhiều chuyện, ngươi cũng không cần bẩm báo, trực tiếp dùng gậy đánh chết là được, nếu là những người hiền lành trung thành, thật ra có thể cất nhắc một chút…”
Lần này Nguyễn công công hoàn toàn nghe hiểu được, đầu úp ở phiến đá trên mặt đường, trong lòng hiểu rõ: Những gièm pha trong cung, nếu bị truyền ra ngoài nửa chữ, mạng già của mình coi như chấm hết…
Qua hai ngày sau, là đại điển lâm triều mỗi đầu tháng.
Bởi vì có sứ thần Hung Nô diện thánh, Niếp Thanh Lân không thể không lộ diện.
Đợi đến khi tiểu thiên tử một thân long bào, lưu miện* rườm rà ngồi trên long ỷ*, sứ thần Hung Nô kia rất càn rỡ quan sát tân hoàng Đại Ngụy đangngồi phía trên.
*lưu miện: chuỗi ngọc trên mũ
*long ỷ: ghế của vua
Niếp Thanh Lân biết trong lòng hắn nghi ngờ cái gì, liền bình tĩnh cười với Hưu Đồ Liệt kia, trong nụ cười kia dường như có chút đùa cợt.
Hưu Đồ Liệt nhìn lướt qua những vị đại thần tôn nghiêm bên cạnh, dường như cũng không cảm thấy có điều gì bất ổn đối với vị thiên tử đang ngồi trên kia. Trong lòng vương tử Hung Nô này thật sự có một chút nghi ngờ không chắc chắn lắm, cho là mình không phân rõ trai gái, chỉ nghĩ thầm chẳng lẽ nam tử Trung Nguyên đều có bộ dạng thanh tú như vậy sao?
Các vấn đề tiếp theo đều do Thái phó toàn quyền phụ trách. Cho dù Vương tử Hung Nô nhiều lần bỏ qua Thái phó, muốn nói chuyện với mình, tiểu Hoàng đế cũng làm như không hiểu tiếng Hung Nô, lười biếng nhìn các đường cong của con rồng trên lư hương bên cạnh, vẫn ngẩn người, hoàn toàn không để ý tới Vệ Thái phó và Vương tử Hung Nô đang giương thương múa kiếm*.
*ý chỉ lời nói sắc bén, đối chọi gay gắt
Kỳ thật lần này Hung Nô muốn nghị hòa cũng kế hoãn binh bất đắc dĩ.
Lúc Ngụy Minh đế còn sống, mù quáng tin tưởng Vinh thượng thư, nghe hắn nói, sắp xếp vài vị tướng thân cận để loại bỏ Vệ Lãnh Hầu, làm cho quân Ngụy vốn đáng chiếm thế thượng phong bị tổn hại, kết quả qua mấy trận chiến binh lực bị tổn hại nặng nề, Ngụy minh đế vốn định nghị hòa, nhưng là hổ lang Hung Nô nào chịu từ bỏ miếng thịt béo đã đến miệng, liên tiếp duy trì xu thế áp sát.
Nhưng đợi đến lúc Vệ Lãnh Hầu nắm giữ triều cương, nội bộ Hung Nô đã xảy ra biến động.
Đệ đệ của Lão Đan Vu cấu kết với một vài quý tộc Hung Nô muốn soán quyền, mặc dù mấy người con trai của lão Đan Vu đã binh ổn phản loạn, nhưng đệ đệ hắn là Hưu Đồ Ngột đã bỏ chạy, đi thuyết phục mấy bộ lạc xung quanh đó, có ý muốn Đông Sơn Tái Khởi*.
*thành ngữ: ý nói tạm thời thất thế sau đó lại đắc thế.
Cho nên lão Đan Vu suy đi nghĩ lại, cần phải nhanh chóng kết thân với Đại Ngụy, bình ổn lại phản loạn trong nội bộ sau đó mới mưu đồ tiến về phía nam, vì thế liền phái con trai nhỏ của mình đến nghị hòa, đồng thời thám thính một chút tin tức của nước Đại Ngụy mới.
Vừa nhìn thấy, truyền thuyết về Vệ Lãnh Hầu trước đây đều là sự thật, vậy có chuyện gì đã xảy ra với tiểu Hoàng đế kia? Xem ý tứ của Vệ Lãnh hầu kia, chắc là đang duy trì một con rối!
Đêm hôm đó, người âm thầm giám thị sứ thần Hung Nô báo lại: Đám sứ thần Hung nô vào lúc vừa lên đèn*, nghênh ngang đi dạo kĩ viện lớn nhất kinh thành – Nghênh Xuân viện, gọi không ít tiểu quan đứng đầu đến hầu hạ…