“Lão gia!” Tào di nương không ngừng rơi lệ, mong chờ nhìn Đại lão gia, trong mắt đầy vẻ cầu xin.
Nhưng Đại lão gia còn chưa nói thì bà tử tiến vào nói: “Phu nhân nói nếu Đại lão gia thấy chỗ này ngồi không thích hợp, có oán hận với Đại phu nhân thì phu nhân sẽ đến trước mặt lão thái thái thỉnh tội.”
Tuy nhìn lão thái thái chướng mắt nhi tức, lại yêu thương nhi tử, nhưng bà luôn phân biệt đích thứ rõ ràng, nếu để bà biết sáng sớm ông ta trở về không thèm nhìn ai mà đã chui vào phòng thiếp thất thì lão thái thái tuyệt sẽ không đứng về phe mình. Đến lúc đó không chỉ đơn giản là chuyện mất mặt đâu.
“Ngươi…Ngươi tránh vào phòng đi.” Đại lão gia cau chặt mày, tâm phiền ý loạn, ông ta không nên nhất thời mềm lòng nghe tin Tào di nương không khoẻ đã đến thăm nàng ta trước, làm vụ việc ra thế này.
Hai bà tử thấy Đại lão gia không ngăn cản liền trực tiếp đẩy Tào di nương vào nội thất, nhưng mới vài bước Tiên Y đã nghe thấy Vân Song khóc lớn tiếng, không ngừng xin tha. Nàng vốn định lên nói vài câu, nhưng cuối cùng chỉ có thể giữ trong miệng, nuốt xuống. Đại lão gia và Đại phu nhân đều đang nổi nóng, nếu nàng mở miệng sợ rằng Vân Song sẽ mất luôn mạng nhỏ, trên người nàng cũng không sạch sẽ nữa, tội gì phải làm như vậy.
Lúc Vân Song bị người kéo ra, trên mặt toàn là nước mắt, tóc tai tán loạn, nàng ta vừa thấy Tiên Y liền cao giọng cầu xin: “Tiên Tiên tỷ, ta không cố ý, không cố ý mà, ta chỉ hảo tâm, ta oan uổng, cứu ta, cứu ta…”
“Cái gì mà ngươi với ta, ả tiện tì này còn có lão gia ta trong mắt không?” Đại lão gia tức giận phất tay áo quát: “Đánh mạnh cho ta, cho nó nhớ lâu một chút.”
Sắc mặt Vân Song trắng bệch, ôm tia hy vọng cuối cùng nhìn Tiên Y, nhưng rất nhanh, theo lúc Tiên Y chuyển tầm mắt, cuối cùng ánh sáng hy vọng trong mắt nàng ta tan hết đi, thành một mảnh tịch mịch.
Đại lão gia vaf Tào di nương đều không ở trong sân nhìn nô tỳ hành hình, Đại lão gia một thân lệ khí đến tiền viện, có vẻ ông ta chưa chuẩn bị tốt việc giao phong chính diện với Đại phu nhân. Còn Tào di nương đã sớm ôm bụng được Phấn Hà Tịch Mai đỡ vào nội thất, cửa cũng đóng lại. Trong viện chỉ có Vân Song đang bị hành hình, hai bà tử đang đánh và Tiên Y trầm mặc không nói, ngoài ra còn có vài bà tử trong viện Tào di nương. Bà tử hành hình bảo Tiên Y về chính viện trước, nói là Đại phu nhân phân phó. Trước khi Tiên Y đi nhìn Vân Song, cuối cùng chỉ có thể ám chỉ các bà tử thủ hạ lưu tình, không quay đầu mà đi mất.
Vân Song nằm trên băng ghế, bị hai bà tử dùng gậy đánh mạnh, lúc đầu còn có thể cao giọng kêu oan, lúc sau sức lực dần dần mất đi, cho đến lúc thần trí mơ hồ nàng ta chỉ nói một câu: “Vì sao lại không cứu ta…”
Tiên Y lòng mang thấp thỏm trở về chính phòng, quả nhiên Đại phu nhân ngồi trên ghế chủ vị đang trưng sắc mặt rất kém, có lẽ vì ngại Trần ma ma nên Đại phu nhân chỉ cho Tiên Y nói lại chân tướng sự tình rõ ràng. Tiên Y không thêm mắm dặm muối, sự thật như thế nào thì nói thế ấy, bao gồm lời nói của những người nào, động tác gì của Vân Song, đều được nói rõ ràng. Đại phu nhân nghe xong trên mặt đen đến đáng sợ, nhưng cuối cùng chỉ mắng Vân Song vụng về, không nói xử phạt gì Tiên Y.
Tiên Y bình đạm ra khỏi chính phòng, phát hiện nhóm tiểu nha đầu chung quanh không vây lại đây giống như thường ngày, chắc đã biết chuyện Vân Song bị phạt đánh. Tuy chuyện này không thể trách nàng, nhưng dù sao chính nàng là người dẫn Vân Song đi, sợ rằng bây giờ đã có lời ra tiếng vào rồi. Đi đến thiên phòng, vừa đúng lúc Thu Cảnh và Đông Cảnh đang cầm đồ qua đây, Thu Cảnh vẫn đối xử bình thường như mọi ngày, nhưng ánh mắt Đông Cảnh nhìn nàng thêm phần lãnh đạm. Tiên Y chỉ hành lễ theo quy củ rồi đi qua, Đại lão gia gây ra chuyện này, chắc chắn Đại phu nhân không muốn bị truyền ra ngoài, Vân Song bị quy vào tội va chạm chủ tử, còn nàng phạm phải tội không quản lý tốt các tiểu nha đầu, nếu không phải ngày thường nàng tích cóp hảo cảm chỉ sợ cũng bị ăn đánh.
Đến chạng vạng Vân Song được nâng trở về, một thân y phục ở dưới thân đều đã không nhìn ra được nguyên dạng, máu tươi chảy xuống theo kẽ tấm ván gỗ, cả người nàng ta đã hoàn toàn hôn mê. Gương mặt vốn không tròn lắm giờ lại thêm phần trắng bệnh, hô hấp nhẹ tới nỗi khó nhận ra. Bốn nha đầu tam đẳng, tuy Vũ Song là người im lặng nhất, nhưng bởi vì thường ngày Vân Song là người hiền lành nên hai nàng cũng có quan hệ không tồi, Lộ Song chần chừ một chút vì sợ bị liên lụy, Vũ Song liền tiến lên chăm sóc. Tuyết Song còn nhỏ, Tiên Y sợ nàng bị hoảng sợ nên đã sớm cho nàng về trước. Thật ra ban đầu Đại phu nhân đang tức giận nhưng Đại lão gia lại không đến trấn an, lúc Vân Song trở về đã định sai người ném vào phòng chứa củi, cũng may có Trần ma ma mềm lòng cầu xin mới được tìm đại phu điều trị. Tiên Y không nói chuyện nhỏ này với đám tiểu nha đầu, Đại phu nhân không quá quan tâm tới Vân Song, cho nên mặt ngoài chỉ có Tằng ma ma là người tới nhiệt tình nhất.
Đối với các chủ tử mà nói, chuyện này chỉ là nhạc đệm của chuyện tranh giành tình cảm, Đại lão gia chờ hai ba ngày mới ngoan ngoãn đến nhận sai với phu nhân. Đại phu nhân khóc nháo một lần rồi ném chuyện này ra sau đầu. Còn Tào di nương bị doạ không nhẹ, phải nằm trên giường suốt, ngay cả chuyện thêm đồ bổ gì đó cũng không được giải quyết. Đây là một sự giáo huấn, để cho nàng ta không còn điên cuồng nhảy nhót nữa.
Trong mắt gia chủ là chuyện nhỏ, nhưng trong lòng bọn nha đầu chính phòng lại rất khó trừ bỏ bóng ma này. Tiên Y lớn lên ở đây từ nhỏ, dù nha đầu bà tử hay nương tử đều vì nàng nói chuyện ngọt ngào lại dễ thương nên có quan hệ không tồi. Nhưng trải qua chuyện này, trong lòng người lớn tuổi đều hiểu rõ, còn người nhỏ tuổi lại cảm thấy Tiên Y không màng nhân tình, ngày thường sẽ sợ hãi khi ở gần. Còn bốn nha đầu tam đẳng, sau khi trải qua việc này Vân Song liền học Vũ Song cùng yên lặng, tuy Lộ Song thường đuổi theo Tiên Y hỏi ít chuyện của Tam thiếu gia Kim Phong Hoa nhưng không dám nói lời vui đùa. Chỉ có Tuyết Song ngây thơ là đối đãi với Tiên Y trước sau như một, thậm chí còn có người lén nói xấu Tiên Y nàng ấy cũng sẽ trở mặt mà tức giận mắng chửi.
Yuy Tiên Y tiếc nuối việc này, nhưng cũng không bị tổn thương hay vết thương lòng gì, ném chuyện này ra sau đầu. Hiện tại nàng có sự lo lắng duy nhất là Đại cô nương lại phái người tới, nghe nói là Xuân Cảnh có thai. Thân mình Đại cô nương vẫn còn yếu kể từ khi sinh non, bây giờ Xuân Cảnh lại không hầu hạ Đại cô gia được, tiểu thiếp mới kia biến thành lửa cháy xém lông mày của Đại cô nương và Đại phu nhân.
Đang lúc bọn nha đầu trong phủ ôm tâm tư, vị được Đại cô nương lo lắng muôn vàn lại tìm tới cửa, nghe nói là tìm Đại lão gia và Nhị thiếu gia thương lượng, hẳn là nói về chuyện kết quả khảo thí năm nay. Vì thế bọn nha đầu đều bị khơi lòng muốn trèo cao.