Giang Sơ Tinh nhướng mày liếc hắn một cái, vị trí này không tốt, rất khó ném, hơn nữa cũng không còn nhiều thời gian.
Anh hơi câu môi, lùi lại phía sau bật nhảy tại chỗ, cổ tay chuyển động.
Ném mạnh ra.
Nước chảy mây trôi.
Cảm giác không tệ.
Ngay khi chân vừa chạm đất, còn chưa kịp đứng vững, số 5 đã trực tiếp dùng cùi chỏ đập vào xương sườn Giang Sơ Tinh.
Giang Sơ Tinh lảo đảo vài bước, may mà có khả năng giữ thăng bằng tốt nên không bị ngã.
Hành động của số 5 tránh được tầm nhìn của trọng tài, hắn ta giả vờ lấy bóng, không ai có thể biết được.
“Bụp …”
Cùng lúc đó, bóng ở đằng kia tiếp đất, tiếng còi hết giờ vang lên.
Số 5 và Giang Sơ Tinh đụng vai nhau, đuôi mắt híp lại, một bộ ác ý khiêu khích.
Giang Sơ Tinh cũng liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ngấm ngầm giở trò?”
Câu nói của anh là một câu hỏi tu từ, nhưng đến tai số 5 lại thành ra câu khẳng định chắc chắc là do hắn cố ý.
Giang Sơ Tinh cho rằng không ai nhìn thấy, vì vậy anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi về ngồi dưới bóng cây, Hạ Hoài lại nhíu mày nhìn anh chằm chằm, cuối cùng đem nước đá trong tay đặt lên bụng anh.
Giang Sơ Tinh đau đến mặt mày nhăn nhó.
Ánh mắt Hạ Hoài càng ngày càng tối.
Anh biết Hạ Hoài đã đoán ra, hoặc là nhìn thấy hết rồi, thở dài.
Hai người bọn họ ngồi quay lưng lại dưới gốc cây lớn, Giang Sơ Tinh thừa dịp mọi người không nhìn tới đây, vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Hạ Hoài: “Không sao, nhìn thế thôi, em không nhớ là anh có học taekwondo à, một chút thương nhỏ ấy mà, không đáng ngại.”
Hạ Hoài không nói chuyện, trực tiếp vươn tay kéo áo anh lên, phát hiện xương sườn đã hồng một cục, còn có chút sưng đỏ.
Mắt cậu càng ngày càng đen, mím chặt môi dưới.
Cảm xúc của Alpha quá rõ ràng, toàn thân nồng nặc mùi nguy hiểm. Giang Sơ Tinh cảm nhận được sự hung hãn trên người cậu.
“Em có thể cho anh dựa vào một chút không?” Khóe miệng Giang Sơ Tinh mỉm cười, cúi người chạm chạm đầu gối của Hạ Hoài: “Mau lên, nãy giờ cứ phải ngửi thấy mùi tin tức tố ngu ngốc kia, bụng lại bị hắn đập vào đau quá.”
Hạ Hoài liếc anh một cái đầy ẩn ý, biết anh đang muốn giảm bớt cảm xúc cho mình.
Ngoại trừ Giang Sơ Tinh, không ai có thể dập tắt lửa giận trong lòng cậu, đối với ca ca, cậu chỉ có thể vô lực giơ tay đầu hàng.
Hơi lặng yên một lúc, Hạ Hoài vươn cánh tay ôm lấy eo Giang Sơ Tinh, vươn người tới, đầu gối dán đầu gối, bả vai dán bả vai.
Giang Sơ Tinh sửng sốt, cảm giác được tin tức tố trên người Hạ Hoài, khó chịu trong dạ dày đã sớm tiêu tan.
“Đúng rồi, Hoài ca, chúng ta sẽ … “Cố An quay đầu lại liền nhìn thấy cả hai người kia đang dính chặt vào nhau thành một khối.
Đồng tử ngưng đọng.
Từ góc độ của hắn, có cảm giác như hai người này đang hôn nhau.
Nhìn hình ảnh này, Cố An có chút đỏ mặt, tim đập bình bịch.
Ván thứ ba bắt đầu.
Hạ Hoài đổi vị trí với Giang Sơ Tinh, nhìn chằm chằm vào số 5.
Khí thế cả người Hạ Hoài đều trở nên càng thêm dọa người, thế công cũng sắc bén hơn.
Cậu tận dụng lợi thế đôi tay và đôi chân dài của mình để chặn bóng.
Không có gì tức giận hơn là bị chặn mất bóng trên sân.
Số 5 đã bị chặn đến 5, 6 đường bóng, Hạ hoài lần nào cũng nhận được bóng rồi ném nó vào một góc chết.
Ba điểm lại ba điểm.
Khoảng cách được kéo trực tiếp lên bốn mươi điểm.
Số 5 tức giận: “Mày cố ý!”
Hạ Hoài cười không rõ, mí mắt nhấc lên đi về phía hắn, “Cố ý, thì sao.”
Cả người Hạ Hoài ép tới, khí thế đáng sợ, so với đối phương còn cao hơn.
Số 5 lùi lại một bước, đột nhiên một cơn gió thổi qua tai.
“Bụp …”
Hạ Hoài vươn tay bắt lấy quả bóng chạy qua, dùng ánh mắt tối đen như mực nhìn hắn, xoay người ném thêm một quả 3 điểm.
Số 5 sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Hạ Hoài cũng không thèm nhìn hắn, liền bước đi.
Quả bóng cuối cùng cũng nằm trong tay Hạ Hoài, dưới sự chú ý của mọi người, cậu bị trường số 2 bao vây xung quanh.
Mặc dù điểm số đã được kéo lên rất cao, nhưng bọn họ không muốn để thua quá xấu hổ.
Đột nhiên, một bóng người lướt qua.
Đám người này lại cứ thích làm cho họ xấu mặt hơn.
Hạ Hoài cười.
Bóng được chuyền qua lại dưới đáy quần vài lần, không cần nhìn đã nhanh chóng ném thẳng xuống dưới đũng quần.
Một quả bóng thẳng.
Rất nhanh.
Hầu như không nhìn rõ.
Hành động của Hạ Hoài khiến khán giả vô cùng sửng sốt.
Sau đó, họ nhìn thấy một bóng người tiến lên chặn bóng, lùa bóng công thẳng sang rổ đối diện.
Nhảy lên, ụp vào rổ.
Chiếc áo khoác buộc ngang hông của Giang Sơ Tinh tung bay trong gió.
“——”
Giang Sơ Tinh hai tay bám vào thành rổ, vạt áo bị xốc lên, lộ ra những đường cong cơ bắp rắn chắc.
Phần eo trắng nõn, xương sườn nổi rõ, rõ ràng hiện lên các khối cơ.
Một màn úp rổ đỉnh chóp!
Tỷ số được ấn định ở mức 20 so với 43.
Trận giao hữu trên danh nghĩa kết thúc.
Phần còn lại là trận đấu của các trường khác.
Các nữ sinh trong Lớp 13 như phát cuồng, tiện tay còn lôi kéo mấy cô gái trong đội cổ vũ bên cạnh hò hét.
“A a a a a a a a a đẹp trai chết mất!”
“Chính là biển sao phối hợp đó! Đỉnh!!!”
Khuôn mặt của một vài cầu thủ trường trung học số 2 không được tốt lắm, đặc biệt là số 5, sắc mặt đặc biệt khó coi.
Hạ Hoài liếc nhìn số 5.
“Hoài ca, đi đi đi đi thay quần áo.” Cố An vỗ vỗ vai anh: “Hôm nay lão Hứa nói muốn mời chúng ta ăn lẩu đó!
Đám đông lục đục giải tán, chuyển sang trường khác.
Hạ Hoài nói Cố An mình đi rửa mặt, bảo hắn đi thay đồ trước.
Cố An cũng muốn nói để hắn đi rửa mặt cùng, nhưng chưa kịp nói gì thì Hạ Hoài đã đi trước một bước.
Hắn nghiêng đầu nhìn bóng lưng Hạ Hoài, làm sao có cảm giác đi rửa mặt mà như sắp đi đánh nhau vậy.
Số 5 đi đến vườn hoa phía sân sau, nơi đó có phòng tắm rửa dành riêng cho học sinh, các lớp khác vẫn đang trong lớp, chỉ có một số nam sinh vừa chơi bóng rổ với nhau.
Số 5 theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, quay đầu lại, nghênh đón hắn là một quả đấm thẳng vào bụng.
“Mày làm gì vậy!” Số 5 nhìn thấy người tới, co rụt người lại.
Vừa rồi khi chơi bóng rổ, hắn đã có chút sợ hãi Hạ Hoài, khí thế kia rõ ràng không phải là của một Alpha bình thường.
“Không phải thích ngấm ngầm giở trò sao?”
Số 5 ôm bụng: “Tao không ngấm ngầm giở trò với mày.”
“Đúng vậy.” Đám con trai bên cạnh muốn tiến lên.
Hạ Hoài khẽ nhấc mắt, lập tức tin tức tố thuộc về Alpha thuần huyết từ trong người cậu lan ra.
Một vài nam sinh vội vàng lùi lại, sắc mặt tái nhợt, tin tức tố này không phải là thứ bọn họ có thể chống lại, thêm nữa liền chịu không nổi.
Một nam sinh run rẩy ném một câu: “Mâu Khải, cậu tự mình gây rắc rối thì nên tự mình giải quyết đi.”
Nói xong liền cùng mấy nam sinh khác đi ra ngoài.
“Mấy người …” Số 5 thực sự sợ hãi, run rẩy nhìn thiếu niên trước mặt: “Anh à, lần sau em không dám nữa … Em không dám chơi bẩn nữa.”
Nhưng mà, Hạ Hoài quan tâm đến có lần sau hay không làm gì.
Cậu chỉ biết rằng Giang Sơ Tinh bị thương.
Có một cảm giác lạnh lẽo tỏa ra giữa lông mày và đôi mắt của Hạ Hoài, cộng với tin tức tố trên người cậu.
Một vài tiếng động từ trong phòng tắm truyền ra, Mâu Khải ôm chặt xương sườn của mình, cuộn tròn trên mặt đất rên rỉ.
Vài phút sau, Hạ Hoài bước ra khỏi đó.
Mặt trời sắp ngả về tây, một nửa bóng dáng của Hạ Hoài như ẩn trong ánh chiều, khóe mắt hơi nhếch lên, đáy mắt đào loa lúc này không có chút nhiệt độ nào, tỏa ra cảm giác áp chế đáng sợ khắp cả cơ thể.
Trên người cậu một chút dấu vết đánh nhau đều không có, rõ ràng chỉ có mình cậu động thủ, bên kia một móng tay cũng không hề động được đến cậu.
–
Hạ Hoài bước đến phòng tắm để thay quần áo.
Nhìn cánh cửa phòng tắm chật ních người, không chỉ có nam sinh lớp mình mà còn có nam sinh trường khác.
Hoàn toàn giống như một đống chó trong chuồng.
Hạ Hoài vừa muốn rời đi, thì Cố An đã đi ra vẫy: “Hoài ca bên này nè!”
Hạ Hoài bước tới, liền bị Cố An kéo chen vào.
Khi hai người đến ngăn cuối cùng, hắn gõ cửa: “Sơ Tinh ca, mở cửa, Hoài ca đến rồi.”
Giang Sơ Tinh mở cửa, còn chưa bắt đầu thay đồ, rõ ràng là vừa mới đi vào.
Cố An nhét Hạ Hoài vào: “Nhanh lên, lát nữa em sẽ gửi cho anh địa chỉ nhà hàng lẩu.”
“Em đi đâu vậy?” Giang Sơ Tinh thản nhiên hỏi rồi bắt đầu cởi quần áo.
Động tác của anh gọn gàng sạch sẽ, nhoáng cái quần áo đã được vén lên, thân trên trắng nõn lộ ra trước mắt Hạ Hoài.
Trong không gian nhỏ như vậy, làn da trắng như tuyết của Omega trông vô cùng chói mắt.
Có lẽ là do vừa chơi bóng rổ xong nên hai má Giang Sơ Tinh đỏ bừng, trên vai cũng có chút ửng hồng, quanh thân tỏa ra tin tức tố như có như không.
Giang Sơ Tinh ngẩng đầu: “Em đem quần áo treo lên kia hộ anh với.”
Hạ Hoài rời mắt đi, treo quần áo hộ anh, sau đó xoay người lại, có chút không dám nhìn.
Giang Sơ Tinh thấy cậu bất động thanh sắc liền hỏi: “Em không thay à?”
Hạ Hoài từ trong cổ họng nặn ra một chữ: “Thay.”
Vẻ mặt của cậu lộ ra nhè nhẹ từng đợt từng đợt đen tối, trong không gian nhỏ hẹp, mùi vị của người phía sau càng trở nên rõ ràng, mắt càng tránh càng không được, một mảnh trắng bạch kia cứ hiện ra trước mắt.
Cảm giác tội lỗi xuất hiện, cậu không nên có những suy nghĩ như thế với Giang Sơ Tinh.
Nhưng giống như một đứa trẻ nổi loạn, càng khắc chế lại càng ngo ngoe rục rịch.
Giấc mơ ướt át hiện về trong đầu, những ngón tay của Giang Sơ Tinh, làn da trắng nõn, chiếc đuôi phấn hồng, và mùi hương tin tức tố thơm ngọt.
Hạ Hoài nhắm mắt lại, lúc này chỉ có thể nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Vừa cởi áo ra, sau lưng liền vang lên tiếng mở thắt lưng.
Âm thanh của khóa thắt lưng quá rõ ràng.
Sắc nét, mang theo một chút âm thanh cọ xát.
Làm Hạ Hoài ngừng động tác.
Chính ở khoảnh khắc ngắn ngủn như vậy, một đôi tay dán lên xương bả vai của cậu.
Giang Sơ Tinh cảm thán: “Tại sao lúc trưởng thành em lại có một nốt ruồi nhỏ trên lưng này? Đáng yêu thật.”
Sống lưng Hạ Hoài cứng đờ, có thể cảm giác được ngón tay của người phía sau chạm vào da thịt mình như thế nào.
“Hạ Hoài, xương của em so với trước đây lớn hơn một chút rồi.” Giang Sơ Tinh đột nhiên thở dài: “Anh còn nhớ em trước đây rất gầy mà.”
Không kiêng kị gì mà đụng chạm.
Cảm giác quá rõ ràng.
Hạ Hoài nhịn không được.
Cậu xoay người, một phen nắm lấy tay Giang Sơ Tinh, cắn răng: “Đừng sờ loạn.”
Ngay khi giọng nói vừa thốt ra, Hạ Hoài liền nhìn thấy đôi chân thon dài và trắng nõn của Giang Sơ Tinh lộ ra trong không khí.
Vừa rồi không phải mới mở thắt lưng thôi à?
Làm thế nào mà……
Đôi chân trước mặt cùng đôi chân trong giấc mơ, giống y như đúc chồng lên nhau.
Có thể là do tác động quá lớn.
Đột nhiên “Pi” một cái.
Đôi tai báo đen bật khỏi mái tóc ngắn của Hạ hoài.
Lỗ tai cũng khác hẳn với mọi khi, lúc này vểnh hết cả lên như sắp tấn công, cái đuôi phía sau lưng cũng dựng ngược.
“Lỗ tai của em …” Giang Sơ Tinh mở lớn mắt, có chút kinh ngạc không hiểu sao cậu lại để lộ bản thể ở chỗ này.
Hạ Hoài cũng không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy.
Lại “Pi” một cái.
Đôi tai trắng như tuyết của Giang Sơ Tinh cũng lộ ra, cái đuôi phía sau như được giải phóng, nó vươn ra trên không trung, tự nhiên vươn tới bên cạnh Hạ Hoài, đung đưa trên đuôi báo đen như muốn lấy lòng.
Giang Sơ Tinh: “………”
Giang Sơ Tinh vội kéo cái đuôi của mình về, cảm thấy mình với cái đuôi này quả thực như không quen biết nhau vậy, nó cứ luôn làm ra những hành động khiến anh mất hết mặt mũi.
Đột nhiên, một giọng nói từ bên ngoài phòng truyền tới.
“Này, cậu có ngửi thấy mùi gì không? Có vẻ như tin tức tố của ai đó đang trào ra.”
“Ế thật đấy, vị này có chút ngọt, hẳn là Omega.”
“Omega? Làm sao có thể ở đây, bọn họ cũng không chơi bóng rổ mà.”
“Có vẻ như là rò rỉ từ ngăn cuối cùng. Đến xem một chút đi.”
Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài hai mắt nhìn nhau.
Hạ Hoài duỗi tay kéo anh vào trong ngực, dùng hai tay che lại lỗ tai của Giang Sơ Tinh.
Trong tích tắc, tin tức tố của Alpha được giải phóng, bao bọc toàn bộ tin tức tố Giang Sơ Tinh vừa mới rò rỉ ra ngoài.
Đám người ngửi thấy mùi tin tức tố của Hạ Hoài liền lập tức cảm thấy chóng mặt cùng đau đớn khắp người.
“Đm, Omega cái gì chứ!”
Giọng Hạ Hoài lạnh lùng phát ra: “Còn muốn ngửi?”
“Xin lỗi, bạn của tôi có vấn đề về mũi.”
Đám người lần lượt rời đi.
Giang Sơ Tinh đang ở trong vòng tay của Hạ Hoài đột nhiên bật cười.
Hạ Hoài nhìn xuống, thấy đôi mắt sáng ngời của anh khẽ run: “Anh cười cái gì?”
Giang Sơ Tinh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa nụ cười: “Không ngờ Hạ Hoài nhà chúng ta đã có thể bảo vệ anh trai rồi.”
Hạ Hoài nhìn anh cười, nhàn nhạt nhếch môi.
Trong căn phòng chật chội, giọng nói như bị bóp nghẹt của cậu vang lên đặc biệt rõ ràng.
“Em vẫn luôn có thể bảo vệ anh.”