“Tôi nói này.
Các người đừng diễn kịch trước mặt tôi nữa.
Có muốn đưa sính lễ ra không thì nói một câu.
Chúng tôi không rỗi hơi đứng đây nhìn mấy người biểu diễn đâu”, Tần Phi cười lạnh một tiếng rồi nói.
Theo anh ta thấy thì chắc chắn Châu Ngọc Thuý và Tần Đại Dũng đang diễn kịch.
“Cút!”
Tần Đại Dũng quát thẳng vào mặt anh ta: “Cút ngay cho tao! Nhà họ Tần chó chết gì chứ, bọn tao không cần”.
Ông ta vừa nói, vừa túm lấy cây chổi dựng bên tường quật về phía Tần Phi.
Tần Phi cau mày.
Hai vệ sĩ đứng sau anh ta đã xông lên phía trước, một trái một phải lập tức đè Tần Đại Dũng xuống đất.
“Bố!”, Tần Thanh Tâm và Tần Y bỗng chốc hoảng sợ, mặt mũi biến sắc, vội vàng xông đến.
“Hôm nay, các người đồng ý thì tốt mà không đồng ý thì cũng phải đồng ý!”.
Tần Phi lạnh lùng nói, sau đó ra lệnh: “Xông vào, chuyển hết đồ đi cho tao”.
Nhận lệnh của Tần Phi, mấy tên vệ sĩ hầm hầm xông vào nhà.
Ngay sau đó, hai tên vệ sĩ khiêng một cái hòm ra, đó chính là cái hòm mà lần trước nhà họ Tô đưa tới.
Bên trong hòm đều là trang sức vàng bạc, còn có hơn một triệu tiền mặt, ngoài ra còn có sổ đỏ nhà đất và giấy chứng nhận cổ phần.
Tần Phi vốn cho rằng sính lễ chỉ khoảng mấy chục triệu.
Nhưng sau khi nhìn thấy những thứ ở trong rương, anh ta mới biết, tổng giá trị của những thứ này cũng phải hơn trăm triệu.
“Ha ha, nhà họ Tần thoát nạn rồi, chỉ cần bán hết những thứ này thì đủ cho nhà họ Tần vượt qua tất cả khủng hoảng hiện tại”, Tần Phi cười lớn nói.
Từ sau khi cả nhà Tần Thanh Tâm bị đuổi khỏi gia tộc thì trong nhà họ Tần, không còn ai đủ tư cách tranh giành quyền lực với anh ta nữa.
Bây giờ, cụ Tần đã ngày càng già, là người gần đất xa trời rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể truyền nhà họ Tần lại cho anh ta.
“Tần Phi, anh đứng lại!”, thấy chiếc hòm bị khiêng đi, Tần Thanh Tâm và Tần Y vô cùng tức giận đuổi theo.
Nhưng Tần Phi mang rất nhiều người tới, chỉ hai cô gái yếu đuối sao ngăn được họ?
Tất cả mọi thứ đều bị cướp đi, thậm chí đến cả chiếc Maserati cũng bị Tần Phi lấy mất.
“Đều tại cái thứ ti tiện như bà khua môi múa mép trước mặt người nhà họ Tần.
Bây giờ thì hay rồi, mất hết tất cả rồi đấy!”, Tần Đại Dũng tát một phát vào mặt Châu Ngọc Thuý, tức giận rống lên.
“Tần Đại Dũng, ông dám đánh tôi!”, Châu Ngọc Thuý ôm mặt, tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Lẽ nào không nên đánh bà sao? Bây giờ tất cả bị Tần Phi cướp đi rồi.
Nếu Dương Thanh đến tìm đồ thì lấy cái gì để giao cho nó?”, Tần Đại Dũng vô cùng tức giận.
“Chỉ là thằng ăn hại mà thôi, có tư cách gì bắt tôi giao cho nó?”
Châu Ngọc Thuý hét lên, chợt nhớ tới điều gì, vội vàng kéo tay Tần Thanh Tâm nói: “Thanh Tâm, chẳng phải vừa rồi Tần Phi đã nói chỉ cần chúng ta đưa những thứ đó cho gia tộc thì có thể quay lại nhà họ Tần sao? Bây giờ còn đi tìm ông nội con đi”.
Tần Thanh Tâm tỏ vẻ phiền chán, giằng tay ra, lạnh lùng nói: “Ai muốn quay về nhà họ Tần thì tự đi mà xin!”
Từ ngày cô quỳ trong cơn mưa tầm tã để cầu xin cụ Tần nhưng chỉ đổi lại một tin cả nhà bị đuổi khỏi gia tộc thì cô đã hoàn toàn không còn tình cảm gì với gia tộc đó.
Tần Thanh Tâm xoay người rời khỏi nhà.
Châu Ngọc Thuý lại vội vàng kéo tay Tần Y, bà ta chưa kịp nói gì, Tần Y cũng hất tay bà ta ra, hai mắt đỏ hoe, tức giận nói: “Lẽ nào mẹ vẫn không hiểu sao? Bây giờ chỉ có mẹ mới muốn trở về nhà họ Tần.
Nếu đã như thế thì một mình mẹ trở về đó đi”.
Nói xong, Tần Y bỏ đi không thèm nhìn lại.
Tần Đại Dũng nặng nề hừ một tiếng rồi cũng ra khỏi nhà.
Cả căn nhà chỉ còn lại mỗi Châu Ngọc Thuý.
Bà ta ngồi sụp xuống đất, lẩm bẩm nói: “Lẽ nào, mình sai thật rồi?”
Tại tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Thanh.
Dương Thanh nhận một cuộc điện thoại.
Anh đã biết hết những chuyện vừa xảy ra ở nhà họ Tần.
Những món đồ mà nhà họ Tô đưa tới, anh không quan tâm, nhưng hành động của nhà họ Tần đã mài mòn hết lòng kiên nhẫn anh giành cho họ.
“Nếu các người đã muốn chết thì tôi sẽ khiến các người tuyệt vọng đến chết”, Dương Thanh nói.
– —————————
.