Chỉ cách có mấy chục bước thôi, áng chừng sẽ không có vấn đề gì, Chu Huy vội vã rời đi cùng người kia.
Tri Nhạc theo chỉ dẫn, đi về phía phòng trà nước.
Đi dạo như vậy, cậu cũng có chút khát rồi.
Phòng trà nước có cánh cửa màu xanh nhạt rất đẹp, vừa nhìn thấy đã khiến người ta có cảm giác thả lỏng, Tri Nhạc đi đến trước cửa, cửa phòng khép hờ, cậu đang định đẩy cửa đi vào, bên trong lại truyền ra tiếng nói chuyện.
Tri Nhạc lắp bắp kinh hãi, không ngờ bên trong lại có người, vội rụt tay lại, đang định quay đầu rời đi lại bỗng nhiên nghe được tên Thẩm Trình.
“…… Thẩm tổng sẽ không nghiêm túc đâu nhỉ.”
“Có vẻ Thẩm tổng cũng không có biện pháp nào, dù sao cũng là ý của Thẩm lão gia.”
“Thẩm lão gia nghĩ gì vậy, cho cháu của mình lấy một tên ngốc…”
“Nói đi cũng phải nói lại, người kia lớn lên cũng thật tốt, ngoại hình không phân cao thấp với Thẩm tổng, nhìn… cũng không ngốc lắm, có lẽ chỉ hơi có vấn đề chút thôi?”
“…… Đâu có. Hôm nay Tiểu Văn thay giám đốc của cô ấy đưa tài liệu lên phòng giám đốc, chính tai nghe thấy người nọ gọi tổng giám đốc Thẩm anh ơi anh à, giống như một đứa con nít ấy, người bình thường ai lại như vậy cứ. Hơn nữa vừa nãy mấy người cũng thấy bộ dáng đặc trợ Chu đưa cậu ta đi qua rồi đấy, tuy không rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn có chút vấn đề.”
“Chậc chậc, tổng giám đốc Thẩm thật đáng tiếc đáng thương, phải ở cùng một tên ngốc như vậy.”
Tri Nhạc đứng ngoài cửa, mắt đen trong trẻo nhìn chằm chằm cánh cửa xinh đẹp, lông mi khẽ run run. Cậu biết nghe lén là không tốt, bèn lui ra sau một bước, định bụng rời đi.
Đúng lúc này, phía sau bỗng đụng phải một thân hình, cậu giật mình, cùng lúc đó, một bàn tay vươn tới, vòng qua bên cạnh cậu, đẩy cửa ra, cũng đẩy cậu vào phòng.
Thanh âm trong phòng đột nhiên im bặt.
Bên trong có hai nam hai nữ đang cầm cốc trà đồng thời đưa mắt qua, nhìn về phía cửa, vẻ mặt thay đổi tức thì.
“Tổng giám đốc Thẩm!”
Bàn tay Thẩm Trình rời khỏi vai Tri Nhạc, cùng cậu đứng sóng vai trước cửa, tròng mắt đen kịt bình tĩnh nhìn bốn người.
Bốn người không tài nào ngờ được Thẩm Trình sẽ từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở phòng trà nước, lại còn có vị kia mà họ vừa nghị luận không chút kiêng nể nào nữa, tức khắc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Bộ phận nào?” Thẩm Trình mặt không chút biểu tình hỏi.
Bốn người không dám không đáp, lần lượt báo bộ phận của mình, một anh chàng trong đó mồm nói liến thoắng, ý định giảo biện giải thích: “Tổng giám đốc Thẩm, cái kia, chúng tôi chỉ……”
“Tên.” giọng Thẩm Trình không có độ ấm, ánh mắt cũng không có độ ấm.
Bốn người cũng chỉ là nhân viên bình thường, ngày thường cũng không có cơ hội giao tiếp trực tiếp với Thẩm Trình, lập tức bị hắn dọa cho không dám nói thêm chữ nào, cũng vì không thể lươn lẹo cho nên sắc mặt đều trắng bệch, báo tên họ của mình.
Lúc này Chu Huy đã bận xong, vội vàng tìm tới.
“Báo cho giám đốc bộ phận của họ, anh tự xử lý đi.” Thẩm Trình lạnh lùng nói.
Chu Huy đồng ý.
Thẩm Trình không thèm liếc mắt nhìn bốn người kia một cái, xoay người đưa Tri Nhạc rời đi, để lại bốn người sắc mặt trắng bệch, hai mặt nhìn nhau, biết lần này toi rồi.
Chu Huy theo sát phía sau, không biết một thoáng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, thấy sắc mặt Thẩm Trình không tốt, cười nói: “Sao bỗng nhiên tổng giám đốc lại tới vậy.”
Theo lý thì lúc này Thẩm Trình còn đang ngồi trong văn phòng mới đúng.
Còn chưa dứt lời, Thẩm Trình đã lạnh lùng liếc anh một cái, “Để anh trông người cho tốt, anh lại chạy đi đâu?” Giọng điệu rất không vui vẻ.
Chu Huy thầm nghĩ thật là oan uổng, anh mới rời đi có mấy phút, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì,đương nhiên, đúng là anh cũng có trách nhiệm, vội vã mở miệng giải thích và xin lỗi.
Thẩm Trình nhíu mày, đang định nói tiếp, Tri Nhạc lại giật nhẹ ống tay áo của hắn, nhẹ giọng nói: “Anh, đừng nóng giận mà.”
Thẩm Trình nhìn thoáng qua Tri Nhạc, nhẫn nhịn, không nói nữa.
Hành trình tham quan công ty đến đây là kết thúc Tri Nhạc theo Thẩm Trình về lại văn phòng. Chu Huy vội đi xử lý chuyện mới xảy ra trong phòng trà nước.
Cửa phòng đóng lại, Tri Nhạc chợt phát hiện trong văn phòng của Thẩm Trình có thêm một người.
Người đàn ông này tầm tuổi Thẩm Trình, tóc húi cua, một bên cạo ba đường chéo chéo, để lộ da đầu màu xanh lam, mày rậm mắt to, quần áo thoải mái, khóe miệng cong lên, treo ý cười trên miệng.