Môi vừa hé, đầu lưỡi phấn nộn cũng nhanh chóng liếm đi vụn đường bên khóe môi. Trong khi đó khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hết sức nghiêm túc, đôi lông mày cũng nhíu lại gắt gao, nhìn qua còn thật sự nghĩ nhóc con này thật quật cường.
Hai giây sau, vụn đường vốn dĩ vẫn còn ở khóe môi không biết đã biến đi đâu mất. Đôi môi nhỏ nhắn kia còn vương chút ánh nước.
Cậu vẫn rất nghiêm túc xoay ót lại cho Ngu Uyên nhìn, đôi mắt lại vòng vo qua lại. Cậu vẫn nghĩ hành động vừa rồi bí mật như vậy, chắc chắn vẫn chưa bị phát hiện, quả thực là vừa bảo vệ được tôn nghiêm một cách hoàn mĩ, lại vừa có thể được ăn đường.
Chỉ tiếc sự thật thường rất vô tình, bởi vì ngay giây tiếp theo, một cái yếm nho nhỏ được cột dưới cổ cậu.
Bên này Ngu Uyên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mang yếm cho Chử Thư Mặc, khiến cậu ngay cả cơ hội phản khảng cũng không có.
Lại còn có thể ngay trước khi Chử Thư Mặc tức đến mức dựng tóc gáy, cắt một miếng đường vửa đủ, nhét vảo cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn đang mở.
Hương vị ngọt ngạo thanh mát tan ra nơi đầu lưỡi. Năm giây sau, Chử Thư Mặc mặc yếm, tay cầm viên đường ngọt ngọt thơm thơm, ngoan ngoãn ngồi trong lòng bàn tay Ngu Uyên, vừa ăn vừa không ngừng thôi miên bản thân.
Cậu còn nhỏ, phải ăn nhiều. Đại trượng phu là người phải co được dãn được.
Vừa nghĩ, lại vừa liếm liếm đầu ngòn tay dính vụn đường.
Một màn này đều bị Tần quản gia ngồi ghế phó lái thu vào mắt, chờ Chử Thư Mặc ăn hết viên đường rồi, ông mới quay xuống, cười mỉm: “Ngu tổng thật sự rất chiều chuộng vị hôn thê.”
Thanh âm vừa mỏng vừa lạnh, lại còn bonus thêm khuôn mặt cười mà chẳng giống cười.
Ngu Uyên không nhìn ông ta, hắn sờ cằm Chử Thư Mặc, nhìn cậu thoải mái đến mức híp cả mắt mới trả lời: “Đúng vậy.”
Tài xế liếc mấy người trong xe, không mở miệng nói bất kể một câu nào.
Hai giờ đi xe là khoảng thời gian rất dài, Chử Thư Mặc ăn hết cục đường Ngu Uyên đưa, sau đó ôm lấy ngón tay hắn ngủ một giấc.
Thực chất Ngu Uyên không định để cậu ăn hết. Tuy hắn chưa nuôi trẻ con bao giờ, nhưng ít nhất hắn vẫn biết cho trẻ con ăn quá nhiều đồ ngọt là không tốt. Nhưng rõ ràng là hắn không nỡ bắt nạt Chử Thư Mặc mà.
Đã ăn hết nửa cục đường trong tay, sau đó còn cọ cọ làm nũng, rồi lại lăn lộn trong lòng bàn tay hắn vòi vĩnh. Ngu Uyên hoài nghi có phải đây là chất gây nghiện hay không?
Dĩ nhiên đối với cái người đang trong trạng thái u mê như Chử Thư Mặc thì mặc kệ hết thảy đấy. Cậu dùng hết cách bám riết không tha, giằng co hơn nửa ngày, cuối cùng còn dám dùng cả tay cả chân nhỏ xíu của mình trèo lên quần áo Ngu Uyên.
Cứ như vậy mà bò được lên đến túi áo trước ngực, chúi cả đầu vào tìm đường.
Ngu Uyên bắt không được, vả lại hắn lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên có người nguyện ý tiếp xúc với hắn.
Ngu lão phu nhân đối xử lạnh nhạt với hắn. Sau này tính hắn thay đổi, mọi người đều sợ hắn, không muốn đứng gần hắn, cho dù là A Trạch lớn lên bên hắn từ nhỏ cũng chỉ dám đứng xa xa.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu cũng là do Ngu Uyên, hắn không thích tiếp xúc trực tiếp với người khác.
Vì vậy, khi hắn phát hiện bản thân không hề bài xích nhóc con này, lại còn có thể tiến hành tiếp xúc thân mật, trong lòng hắn có nơi nào đó đột ngột run lên.
Chử Thư Mặc tốn nhiều công sức, cuối cùng cũng nhanh nhẹn ôm lấy hai cục đường nữa từ túi áo hắn, trượt một phát đi xuống.
Nhóc con chân ngắn này thế mà lúc chạy trốn cũng thực mau, cái mông nho nhỏ lắc lư lắc lư. Ngu Uyên nhịn không nổi, tay búng một cái vào chiếc mông tròn tròn mây mẩy kia.
Chử Thư Mặc lúc này hoàn toàn chẳng có chút phản ứng nào với hành động dê xồm của hắn, rõ ràng là bộ não nho nhỏ đã không còn hoạt động nữa mà. Sau khi đến nơi mà Chử Thư Mặc cho an toàn, cậu bèn ăn luôn mấy viên đường mình vừa trộm được, ăn xong liền ôm bụng căng tròn ngủ khì khì.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại đã phát hiện mình ở trong một lâu đài rộng lớn khí thế thì hết sức giật mình. Chử Thư Mặc trừng lớn hai mắt nhìn, không dự liệu được mà trở nên kinh hoàng, theo bản năng ôm lấy một ngón tay của Ngu Uyên.
Đôi mắt to ngước lên nhìn Ngu Uyên, chỉ vào kiến trúc trước mắt, a a kêu lên.
Phải đi vào đó thật sao?
Ngu Uyên nhìn vào đôi mắt cậu, xoa xoa cái đầu bông xù của cậu, lại ôm cậu đặt vào trong túi áo trước ngực.
Mặc dù là như vậy, nhưng Chử Thư Mặc vẫn không nhịn được ngồi trong túi áo hắn mà run rẩy.
Cậu không thích nơi này.
Áp lực thực sự quá lớn, Chử Thư Mặc không nhịn được nhíu mày. Cái loại tử khí và huyết tinh trộn lẫn với nhau vẩn quanh nơi đây, nhiễm cả vào không khí. Cậu đã rất lâu rồi không tiếp xúc với nơi có mùi máu nồng như vậy.
Bàn tay nhỏ bé vươn lên nhẩm tính, Chử Thư Mặc nhíu mày thật sâu, ánh mắt nhìn vào mặt cỏ trước cung điện.
Một tay còn lại nắm chặt lấy áo Ngu Uyên, nghiêm túc nhìn bốn phía. Vài phút sau, đôi mắt tròn tròn nhìn đi nhìn lại, xoay người trèo lên bả vai Ngu Uyên, ngồi ở bên tai hắn.
Ngu Uyên không ngăn cản.
Chử Thư Mặc bắt lấy bên tai Ngu Uyên, ánh mắt dừng ở sinh vật trên mặt cỏ. Trong mắt cậu, những sinh vật này dường như còn sống, nhưng cơ thể chúng lại quẩn quanh toàn chết chóc.
Tựa như cảm giác bị bắt buộc phải dọn đi, chỉ còn lại cái xác bên ngoài.
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng những căn cứ trước mặt đủ để xác định một vài chuyện. Cậu với Ngu Uyên rõ ràng có thể dùng một loại phương thức nào đấy mà có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương. Chử Thư Mặc nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn nửa bên mặt sâu sắc như được đẽo gọt của Ngu Uyên, cậu khe khẽ thở dài, đáy mắt hiện lên vạn phần bất đắc dĩ.
A A A mấy tiếng.
Nơi này rất nguy hiểm.