Phó Viễn Xuyên nhìn người cá nhỏ đang nghiêm túc suy nghĩ biện pháp, trong lòng không hiểu sao mà nóng lên. Có không gian như vậy, dù là tìm ai hợp tác đi nữa, số rau quả bên trong đủ để khiến Quân Thanh Dư có được vị trí người giàu nhất hệ hành tinh. Kết quả, người cá nhỏ không hề nghĩ xem làm sao để dùng chỗ rau quả kia kiếm tiền, nâng cao địa vị của bản thân, mà lại cho anh hết số rau quả đó, để anh phân phát.
Phó Viễn Xuyên xoa đầu người cá nhỏ, nói: “Đó là đồ của cậu mà”.
Quân Thanh Dư cười đáp: “Nhưng những người tôi muốn đưa cho đó đều là cấp dưới của anh, người trong quân đoàn của anh mà”. Trọng điểm là anh kìa.
Phó Viễn Xuyên hạ mắt nhìn người cá nhỏ đầu mày đuôi mắt đều là ý cười, khóe miệng hơi động, nhưng rồi lại chẳng biết nên nói gì.
Quân Thanh Dư ngồi xuống mép giường, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh đã nghĩ ra nên phân chia thế nào chưa?”.
Xem ra mang đi cho là ổn rồi, đơn giản đấy nhưng đến lúc làm thì không dễ dàng như vẻ ngoài đâu. Không được để lộ sự khác biệt của rau quả, cách đảm bảo nhất vẫn là ép chung với rau quả nguyên bản của thời đại này, nhưng nếu làm vậy thì rất tốn công.
Chuyện phân chia tạm chưa nhắc đến, Phó Viễn Xuyên lại hỏi một câu: “Cậu có hứng mở cửa hàng trực tuyến không? Hoặc là mở cửa hàng trực tiếp”. Phó Viễn Xuyên không có ý muốn độc chiếm số rau quả này, đây đều là đồ của người cá nhỏ.
Quân Thanh Dư hiển nhiên không theo kịp suy nghĩ của Phó Viễn Xuyên, cậu hoài nghi mà hỏi: “Tôi mở cửa hàng làm gì?”.
Phó Viễn Xuyên nói: “Tôi dùng danh nghĩa quân đoàn đặt hàng rau quả của cậu, sau đó coi rau quả như quân nhu mà phân phát, cậu thấy thế nào?”. Dùng cách này thì Quân Thanh Dư có thể dựa vào rau quả mà kiếm tiền. Giá cả anh đưa ra để mua rau quả đương nhiên sẽ không hề thấp.
Không đợi Quân Thanh Dư trả lời, Phó Viễn Xuyên lại nói tiếp: “Mở cửa hàng trực tuyến hoặc trực tiếp cũng không cần phải trông nom mỗi ngày, cậu có thể làm việc mình muốn, thu tiền thôi là được rồi”.
Quân Thanh Dư suy nghĩ một chốc, cảm thấy cách này cũng không tệ. Mua quân nhu yếu phẩm, Đế Quốc sẽ phải chi trả một phần, cũng coi như cậu moi tiền của người lãnh đạo Đế Quốc, nuôi quân đoàn của Phó Viễn Xuyên.
Phương án thì rất hay, nhưng thực hiện thì lại rất phiền, Quân Thanh Dư nói: “Tôi đưa rau quả cho anh hết, anh tự sắp xếp đi”.
Phó Viễn Xuyên thấy người cá nhỏ không muốn phiền, bèn nói: “Tôi sẽ mở thêm tài khoản cho cậu, tiền bán rau quả có được sẽ để vào đó”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, có rất ít chỗ cho cậu tiêu tiền, ngược lại, Phó Viễn Xuyên phải nuôi mấy quân đoàn, cần khoản chi không nhỏ. Đế Quốc chỉ chi một phần, số còn lại đều là Phó Viễn Xuyên tự bỏ tiền túi. Quân Thanh Dư đáp: “Tiền thì anh cứ giữ đi, anh mua cho tôi nhiều đồ như thế, cũng tốn không ít mà”.
Phó Viễn Xuyên nói: “Đó là đồ tôi mua cho cậu, không thể tính chung được”.
Quân Thanh Dư bật cười, giơ tay chọc má anh, “Cố chấp thế nhỉ”.
Rõ ràng là Phó Viễn Xuyên tiêu không ít tiền cho cậu, đồ chơi rồi đồ ăn của người cá nhỏ đều không rẻ gì, thậm chí so với đồ của người còn đắt hơn. Nhưng số tiền đã chi tiêu đó Phó Viễn Xuyên không hề nhắc đến một đồng, giống như vốn dĩ không hề đặt nặng chút tiền đó. Ngược lại trong chuyện này, anh lại sợ cậu chịu thiệt.
Quân Thanh Dư nói: “Thôi được rồi, nghe anh hết vậy”.
Phó Viễn Xuyên ngồi lại vào bàn máy tính, tắt bớt các trang tài liệu, mở trang mạng ra, vì người cá nhỏ vẫn chưa có chứng minh nhân dân, trước tiên phải làm một cái mới được.
“Đăng kí tài khoản cần có chứng minh nhân dân, cậu muốn đăng kí tên gì?”. Nếu là tên… gọi cá nhỏ chắc là không phù hợp cho lắm.
Quân Thanh Dư đáp: “Quân Thanh Dư”.
Phó Viễn Xuyên liếc nhìn người cá nhỏ một cái. Quân Thanh Dư bị nhìn, chẳng hiểu sao trong lòng lại chột dạ, cậu hơi ngập ngừng, hỏi: “Sao vậy? Không được gọi cái tên này sao?”.
“Không, được chứ”, người cá nhỏ có nhiều bí mật thôi mà, đương nhiên là được chứ.
Phó Viễn Xuyên nhập tên vào, hỏi: “Quân Thanh Dư… là mấy chữ này sao?”.
Quân Thanh Dư nhìn một cái, gật đầu: “Đúng rồi”.
“Quân Thanh Dư”, Phó Viễn Xuyên khẽ đọc lại vài lần, cái tên này rất hay.
Thông tin cá nhân gửi đi còn cần phê duyệt, Phó Viễn Xuyên thẳng thừng dùng quyền hạn của mình, thuận lợi được thông qua hết. Còn chưa quá năm phút, Quân Thanh Dư đã có chứng minh nhân dân của Đế Quốc.
Vì để bảo mật thông tin của người cá nhỏ, Phó Viễn Xuyên trực tiếp thêm vào bảo mật cao cấp nhất, khóa chặt thông tin.
Có chứng minh nhân dân là đã đủ rồi. Quân Thanh Dư ngồi dựa vào tay vịn của ghế, nhìn Phó Viễn Xuyên thao tác trên máy tính, chẳng bao lâu đã cho ra được một cửa hàng trực tuyến ra hình ra dạng.
Phó Viễn Xuyên nói: “Xong rồi”.
Cửa hàng bán đồ chỉ là ngụy trang, cụ thể phải đưa đồ vào quân đoàn sao cho hợp lí thì còn phải tốn công thêm nữa.
Xong xuôi, Phó Viễn Xuyên đứng lên, thuận tay bế người cá nhỏ bên cạnh lên. Quân Thanh Dư không hiểu lắm, ôm lấy anh hỏi: “Anh muốn đi đâu vậy?”.
Phó Viễn Xuyên đáp: “Xuống tầng, ngâm nước một chút, hẳn là có thể giảm bớt đau nhức ở chân”. Hơn nữa, tập đi lại dưới nước sẽ dễ hơn, cũng đỡ tốn sức, người cá nhỏ có thể thả lỏng hơn một chút.
Quân Thanh Dư nhìn máy tính vẫn chưa tắt kia, nói: “Công việc của anh xong rồi sao?”.
“Phần còn lại giao cho người khác xử lí là được”, so với việc ngồi lì ở bàn làm việc bận bịu công việc, Phó Viễn Xuyên càng thích dẫn cá nhỏ xuống tầng chơi hơn.
…
Thay quần áo xong, Phó Viễn Xuyên xuống nước trước, sau đó mới ngẩng lên, chìa tay ra với người cá nhỏ, “Lại đây nào”. Suy xét đến việc hiện giờ người cá nhỏ là người, đã quen với đuôi cá ở dưới nước rồi, không còn đuôi cá nữa có thể sẽ sợ hãi bất an, vậy nên Phó Viễn Xuyên quyết định theo sát bên cậu.
Quân Thanh Dư vịn tay của Phó Viễn Xuyên, bước từng bước xuống. Không còn đuôi cá khi ở trong nước đúng là có chút không quen, nhưng cũng may có Phó Viễn Xuyên đỡ cậu. Ấy vậy mà bước được hai bước, Quân Thanh Dư đã trượt chân ngã.
Phó Viễn Xuyên vội ôm chặt lấy eo cậu, “Cẩn thận, đừng vội vàng”.
Quân Thanh Dư bám lấy vai Phó Viễn Xuyên, cũng không biết có phải di chứng của người cá hay không, cậu vừa xuống nước đã vô thức mà nghĩ muốn cong đuôi lên. Ngập ngừng một chút, Quân Thanh Dư đột nhiên nói: “Tôi… tôi làm được…”.
“Hửm?”, Phó Viễn Xuyên không hiểu. Sau đó anh lập tức thấy được đôi tai của người cá nhỏ thay đổi từ tai của người bình thường thành vây cá.
Quân Thanh Dư mở mắt ra, đuôi cá quẫy một cái, quăng cái quần bơi mắc trên đuôi lên bờ.
“Anh xem này!”, Quân Thanh Dư vốn chỉ nghĩ thử một chút, không ngờ lại thật sự thành công. Cậu cực kì vui thích mà bơi ra khỏi vòng tay của Phó Viễn Xuyên, bơi quanh người anh một vòng. Mặc dù đuôi cá biến lớn cùng với cơ thể, nhưng điều khiển còn dễ hơn nhiều so với hai chân.
Quân Thanh Dư nằm nhoài lên lưng Phó Viễn Xuyên, đuôi cá quấn quanh bắp chân Phó Viễn Xuyên, nghiêng đầu cười hỏi anh: “Anh thấy người cá lớn đẹp hay người cá nhỏ đẹp hơn nào?”. Mặc dù đều có đuôi cá, nhưng hiệu quả thị giác lại không giống nhau.
Phó Viễn Xuyên đáp: “Đều đẹp cả”.
Quân Thanh Dư khẽ lầm bầm: “Trả lời cho có”.
“Không phải”, Phó Viễn Xuyên chân thành nói: “Dù là lớn hay nhỏ, là cậu thì đều đẹp cả”.
Quân Thanh Dư cười híp cả mắt, ôm lấy anh mà cọ.
Phó Viễn Xuyên hỏi: “Ngâm nước như này thì chân có đau không?”.
Đau?
Quân Thanh Dư vừa rồi xuống nước không hề để ý vấn đề đau hay không, nhưng hình như đúng là sau khi xuống nước thì không còn cảm giác đau nhức nữa. Hôm qua lúc ngâm trong bồn tắm đau nhức cũng có giảm đi phần nào.
“Không đau nữa”, Quân Thanh Dư nói: “Không đau một chút nào hết”.
“Vậy hẳn vẫn là người cá thích nước, biến thành người cũng vẫn thiên về cảm thụ của người cá”, Phó Viễn Xuyên tìm hiểu rất nhiều tài liệu, nhưng đều không có đặc điểm phù hợp với người cá nhỏ nhà anh. Cuối cùng đành dựa theo bệnh trạng mà hỏi nhân viên chăm sóc, kết hợp lại mới đưa ra khả năng này.
Quân Thanh Dư gật đầu, khó lắm mới biến thành người nên cậu có hơi vội vàng tập đi, xem ra vạn sự đều phải từ từ thì mới được.
Đuôi cá không giữ được lâu lắm, lần nữa tách ra thành hai chân.
Phó Viễn Xuyên cảm giác được thay đổi, nói: “Tôi đi lấy quần bơi”.
“Đợi đã”.
Thân hình Phó Viễn Xuyên khựng lại. Âm thanh Quân Thanh Dư ngắc ngứ, “Tôi thấy, có lẽ không cần dùng đến đâu”.
Phó Viễn Xuyên cứ yên lặng đứng đó, dù biết được đằng sau xảy ra thay đổi gì đi nữa thì anh cũng không hề quay lại. Sau đó giọng nói của người cá nhỏ biến mất, mọi thứ yên tĩnh đi. Ngoại trừ tiếng nước dao động thì không còn chút âm thanh nào khác.
Một lúc sau, trên vai Phó Viễn Xuyên hơi trĩu xuống. Anh quay sang nhìn, người cá nhỏ bé bằng lòng bàn tay đang ngồi trên vai anh.
Quân Thanh Dư khẽ hưm một tiếng, đáng thương mà than thở: “Y da~”.
Biến trở lại mất rồi.